Chương 48: (Vô Đề)

Kỳ thi thử lần đầu tiên của lớp 12 trường trung học Lộ Dữ, Lộ Chấp và Phương Nghiên Duy cùng nhau bỏ thi môn đầu tiên.

Giáo viên Trần suýt nữa đã bẻ đầu Lộ Kiến Xương ngay tại đồn cảnh sát.

Này còn không phải đang đối nghịch với thầy sao?

Còn phải nói gì nữa, ông tổ này đang muốn chống đối với toàn bộ trường Lộ Dữ đây mà!

Nhưng suy nghĩ đến việc đối phương là ông chủ phòng tập boxing từng có tiếng, thầy không thể đánh lại được, chỉ có thể tạm thời kìm nén cơn giận trong lòng:

"Lộ Chấp... em đi thi trước đi."

Phương Nghiên Duy không thể thi, ngón tay bên tay phải của cậu đã được băng bó một lớp mỏng.

"Đúng vậy! Học sinh của tôi!" Thầy Trần thường ngày lịch sự bây giờ đang chống nạnh quát vào mặt người nọ:

"Hai đứa đều ngoan ngoãn, chưa từng làm điều gì xấu, học sinh của tôi là chính đáng tự vệ!"

"Lộ Chấp? Đó là học sinh giỏi nhất lớp, còn chưa từng làm hại ai cả!"

"Vết bầm trên mặt Lộ Kiến Xương từ đâu ra? Ai mà biết được, có thể là do ông ta tự ngã. Lộ Chấp không thể đánh ổng được, nếu không thì Phương Nghiên Duy, em đấm ổng một phát đi để thầy xem có khớp không... Loại người gì thế này, đừng có đến gây rối với hai học sinh tốt của tôi."

...... Phương Nghiên Duy lần đầu tiên biết rằng nhà giáo nhân dân cũng có thể hóa thành hung thần ác sát, lý luận một cách ngang ngược vô lý vậy.

Vết thương trên ngón tay cậu hơi sâu, lúc còn chảy máu rất đáng sợ, nhưng không tổn thương bên trong.

Lộ Chấp buông dao rất nhanh, gần như ngay khi thấy cậu đưa tay ra, Lộ Chấp đã từ bỏ việc tấn công Lộ Kiến Xương rồi.

Mười ngón tay liên kết với nhau, nhưng cậu lại không cảm thấy đau gì cả.

Điều khiến cậu cảm thấy buồn chính là việc nhìn thấy Lộ Chấp cầm dao, trên mặt hắn lại thực sự không có cảm xúc gì.

Cậu dường như lại nhìn thấy Lộ Chấp lần đầu tiên trong con hẻm tối.

Mắt không nhìn thấy ai, trong lòng cũng trống rỗng.

Trở về đi. Thầy Trần bảo cậu lên xe,

"Tình huống của hai em thầy sẽ từ từ nói chuyện lại."

Phương Nghiên Duy siết chặt miếng băng gạc trên đầu ngón tay, gật đầu.

Cậu về nhà.

Trên bàn học trong phòng Lộ Chấp, mọi thứ vẫn như buổi sáng trước khi ra ngoài, hộp sữa còn chưa uống hết vẫn để trên bàn.

Chẳng bao lâu sau Phương Gia Di đã gọi điện tới.

"Phương Phương, có chuyện gì vậy, con không bị thương chứ?" Giọng Phương Gia Di có chút khàn, ngữ khí đầy lo lắng.

"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."

Cậu nói,

"Con đã đi bệnh viện rồi."

Con và Lộ Chấp... Phương Gia Di do dự một chút, nhưng vẫn hỏi,

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!