Chương 44: Điểm yếu

Tối qua trước khi đi ngủ, Phương Nghiên Duy muốn ngắm bầu trời đêm nên đã vén rèm cửa lên một góc. Lúc này, ánh bình minh vừa vặn len qua khe rèm, lả lướt chảy xuôi vào trong phòng.

Cổ tay cậu bị đè lên gối, chuỗi tràng hạt gỗ mát lạnh lả lơi cọ vào phía trong cổ tay cậu.

Gương mặt lạnh lùng của Lộ Chấp ngay trong gang tấc, đến mức cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của hắn, nóng đến nỗi khiến cả lông mi cậu cũng khẽ run rẩy.

Lộ Chấp cúi xuống, lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt.

Nửa khuôn mặt của thiếu niên vẫn còn giấu trong chăn, đôi mắt mang theo sự lười biếng thoải mái, mái tóc nâu nhạt rối nhẹ trên chiếc gối trắng muốt, cổ tay đỏ ửng vì bị chuỗi hạt gỗ cọ xát.

Trên người Phương Nghiên Duy có một mùi hương rất dịu, giống như hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ một quả táo vừa được cắt ra dưới ánh mặt trời, hay giống như hương vị thanh khiết của quả nho vừa được bóc vỏ, trong suốt, đầy mùi thơm nhẹ nhàng của trái cây.

Đó là mùi hương chỉ khi lại gần mới có thể ngửi thấy.

Bạn trai. Lộ Chấp cúi đầu,

"Tôi về sớm hơn dự kiến cậu không vui à?"

Phương Nghiên Duy thầm nghĩ, cậu nhìn bằng con mắt nào thấy tôi không vui chứ.

Mấy ngày không gặp, giờ nhìn lại Lộ Chấp, cậu quả thật không thể nào liên tưởng người này với hạt đậu nành khóe mắt đẫm lệ nữa.

Cậu rút tay phải ra, đặt lên sau đầu Lộ Chấp nhẹ nhàng xoa xoa.

Lộ Chấp nhàn nhạt liếc cậu một cái, môi mím chặt.

Lộ Chấp từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, ánh bình minh dường như lấp đầy cả không gian trong phòng, trong tầm nhìn của Phương Nghiên Duy, từng cử động của Lộ Chấp đều rất chậm.

Lộ Chấp chỉ chạm vào khóe môi của cậu, thậm chí không tiến vào sâu hơn.

Giống như nụ hôn đầu tiên ngây ngô của cả hai người, dường như chỉ để sưởi ấm cho nhau, không hề mang theo dục vọng.

Nhưng mà—

Thời gian dường như trôi chậm lại, nhưng đầu óc của Phương Nghiên Duy thì lại chạy loạn với tốc độ 80 km/h.

Tư thế hai người chồng lên nhau khiến cậu bất giác nhớ đến đoạn video mà cậu đã từng bật lên trước mặt Lộ Chấp.

Mặt cậu nóng bừng như lửa cháy từng chút một lan ra.

Cậu làm sao vậy? Gương mặt lạnh lùng như băng tuyết của Lộ Chấp cuối cùng cũng có chút cảm xúc, mu bàn tay của hắn áp nhẹ lên má Phương Nghiên Duy,

"Cậu sốt à, sao nóng thế này?"

Phương Nghiên Duy: ... Không sao.

Cũng không thể nào nói với Lộ Chấp rằng đầu óc mình đang đua xe được. (đua xe/lái xe = chuyện bậy)

Lộ Chấp chống tay phải lên giường ngồi dậy, nửa quỳ trên giường.

Phương Nghiên Duy nói:

"Đảo Lộ cũng quá nóng đi."

Lộ Chấp đáp: Ừm.

Phương Nghiên Duy: ...

Thế này thì mẹ nó làm sao mà ngủ được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!