Từ "bạn trai
"giống như tiếng chuông gió khẽ lay động trong làn gió biển, nhẹ nhàng vang lên một âm điệu không thể bỏ qua trong lồng ngực của Phương Nghiên Duy. Cậu sẽ yêu đương cùng với Lộ Chấp? Khó mà tưởng tượng nổi việc hẹn hò với người như Lộ Chấp sẽ như thế nào."Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp vòng qua quầy bar, dừng lại bên cạnh cậu, "Tôi hiểu rồi, cậu không đồng ý là vì sợ vi phạm nội quy trường."
Đầu óc Phương Nghiên Duy không kịp phản ứng nhưng DNA của học sinh cá biệt lại phản ứng trước tiên: "Hẹn thì hẹn, tôi sợ cái quái gì."
Phương Nghiên Duy: "...
"Vậy thì hẹn thôi. Cũng chẳng mất gì. Sẽ không còn ai biết chuyện cậu không được ăn nho nên nói nho chua, lại nhét đủ loại đồ ăn vặt làm từ nho vào túi cậu. Cũng không còn ai có thể ngang nhiên táo bạo đưa cậu đi ngắm trời xanh biển rộng, nói với cậu rằng trời đất bao la như thế nào."Anh Phương đồng ý với cậu.
"Cậu cúi đầu, tai hơi đỏ lên. Ngón tay của Lộ Chấp lướt qua bên cổ cậu dừng lại trong mái tóc, hắn xoa nhẹ, động tác vô cùng dịu dàng. Phương Nghiên Duy nheo mắt lại, tự sa ngã vào cảm giác dễ chịu lúc này. Cậu rất thích việc Lộ Chấp lại gần mình. Vậy là, cậu đang hẹn hò với tảng băng lớn Lộ Chấp? Sẽ có gì khác biệt nhỉ? Có thể thoải mái chạm vào không? Cậu còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì Lộ Chấp đã đặt lòng bàn tay lên sau gáy cậu, ấn đầu cậu vào bên cổ của hắn. Phương Nghiên Duy:?"Để tôi ôm một lát.Lộ Chấp nói. Cậuừm" một tiếng, không hề động đậy.
Khoảng thời gian lớp mười, cậu từng có một cuộc thảo luận với Lâm Dữ Tống về việc ôm ấp.
Lâm Dữ Tống nói đó là cuộc gặp gỡ giữa hai tâm hồn, cậu còn không tin lắm.
Cho đến khoảnh khắc này, khi tựa lên vai của Lộ Chấp, cậu cuối cùng cũng cảm nhận được bản thân đang dần dần khắc vào lòng một linh hồn lạc lõng tựa như mình.
Lộ Chấp dường như đã quá quen với những rắc rối đến từ gia đình, ngay cả khi trước mặt người mình thích thì những cảm xúc dao động ấy cũng chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Khi hắn buông cậu ra, cậu vẫn có chút tiếc nuối.
Không ôm nữa hả?
Ôm cậu không thoải mái à?
Hắn lùi lại ngồi xuống sofa trong quán bar, chậm rãi chỉnh lại quần áo của mình.
Cậu muốn hỏi chuyện của gia đình Lộ Chấp.
Nhưng dù mở miệng thế nào, dường như cũng đều quá tàn nhẫn với Lộ Chấp.
"Muốn hỏi gì?
"Lộ Chấp hỏi. Nhìn ra rồi à. Phương Nghiên Duy nghĩ. Việc đã đến nước này, hỏi gì cũng có vẻ vô nghĩa. Hơn nữa cậu là học sinh cá biệt vụng về, cũng chẳng nói được lời an ủi hay ho nào. Cậu nghĩ Lộ Chấp cũng không cần."Anh Chấp." Cuối cùng cậu nói, "Cậu là Lộ Chấp.
"Là Lộ Chấp, không phải Lộ Trác. Là tảng băng lớn mang khuôn mặt lạnh lùng nhưng cũng là bông hoa trắng nhỏ làm bộ làm tịch. Là người độc nhất không thể thay thế của Phương Nghiên Duy năm mười tám tuổi. Trong giờ tự học buổi tối của lớp 12-1, hai nhân vật trốn học chậm rãi bước vào lớp."Không sao chứ anh Chấp." Vừa ngồi xuống Hà Tuế Tuế ở hàng ghế sau rướn người lên quan tâm thăm hỏi, "Lão Trần nói cậu không khỏe, tôi nói này các học sinh cuồng học như cậu nên quan tâm đến sức khỏe hơn đi, đừng cứ mải mê học tập."
Từ Chính Nghĩa: "Đúng, đúng vậy."
"Cảm ơn.
"Lộ Chấp nói. Phương Nghiên Duy:"..."
Chết tiệt.
"Người Miêu Cương." Hà Tuế Tuế lại nói, "Mặt của cậu tại sao lại đỏ thế, nếu không phải lão Trần nói anh Chấp bị bệnh tôi còn tưởng người bị là cậu."
Phương Nghiên Duy: "...
"Còn không phải tại Lộ Chấp. Cả hai đã ngồi trong quán Release suốt một ngày, cậu đã kể cho Lộ Chấp nghe đôi điều về chuyện hồi nhỏ, hầu hết thời gian là cậu nói, còn Lộ Chấp lắng nghe. Chiều tối quán bar bắt đầu có khách đến, chuẩn bị mở cửa. Cố Điềm đến uống rượu, khi đi ngang qua cậu thì huýt sáo một cái, bàn tay sơn móng đỏ đặt lên vai cậu còn gọi cậu một tiếng"chị dâu
". Cố Điềm bị Lộ Chấp liếc nhìn, cô liền chạy đi mất. Từ lúc đó đến tận bây giờ cậu vẫn chưa mở miệng nói thêm câu nào với Lộ Chấp, nhiệt độ trên hai má cũng không có dấu hiệu thuyên giảm. Mấy người này gọi linh tinh cái gì chứ."Không sao.
"Cậu quăng cặp lên bàn. Hết hè, cậu đã là học sinh lớp 12 rồi. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cậu cảm thấy không chân thật lắm. Một xấp đề thi bị đẩy đến trước mặt cậu."Rút một tờ đi." Lộ Chấp nói, "Bản nâng cấp.
"Phương Nghiên Duy:? Chân thật đến rồi đây. Chẳng phải là đang hẹn hò hả? Hẹn hò mà còn bắt cậu rút đề thi à. Bạn trai nhà người ta cũng như thế ư? Lộ Chấp có biết yêu không vậy? Nếu không biết thật thì cậu còn cơ hội đổi ý không. Cậu rút một tờ đề môn tiếng Anh. Cũng ổn, vận may cũng không tệ lắm. Cửa lớp 12 -1 có người gõ hai lần. Trong giờ tự học buổi tối, âm thanh gõ cửa bị khuếch đại rất nhiều trong lớp học yên tĩnh. Các học sinh đồng loạt ngẩng đầu khỏi biển đề thi, nhìn về phía phát ra âm thanh. Giám thị đứng ở cửa lớp."Lớp các em kỷ luật cũng tốt thật." Giám thị nói, "Tôi qua đây nhắc lại vài điều."
Hà Tuế Tuế ngáp một cái rõ to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!