Cảm.. Có lẽ là có cảm động một chút?
Giữa bầu trời, hoàng hôn dần buông, mọi cảm xúc của cậu dường như treo lơ lửng trên sợi dây dù mà Lộ Chấp đang nắm khi đó. Nhịp tim đập loạn trong lồng ngực cậu, dù dễ bị nhầm lẫn nhưng không phải là giả dối.
Nhưng cậu đâu có thích đàn ông.
Cũng không có nghĩ tới chuyện yêu đương.
Chỉ động lòng một chút, lát nữa lại trở về bình thường, chắc là không sao đâu nhỉ?
"Anh Chấp." Cậu ngồi dưới đất, nhìn Lộ Chấp chậm rãi cẩn thận thu chiếc dù trắng tại điểm hạ cánh.
"Hửm?" Động tác của Lộ Chấp tạm dừng.
"Thích thật, tôi muốn bay nữa." Phương Nghiên Duy nói.
Cảm giác ngắm nhìn đường bờ biển từ trên cao thật sự quá đã.
Lộ Chấp ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Lần sau đi."
"Ò." Phương Nghiên Duy chán nản cúi đầu.
"Trời tối rồi." Lộ Chấp nói, "Ban đêm tôi bay không đảm bảo chắc chắn sẽ hạ cánh an toàn."
Thì ra là vậy.
"Vậy thì lần sau." Phương Nghiên Duy chống tay đứng dậy giúp Lộ Chấp gấp dù, nhét vào túi thiết bị, "Tôi đói."
Lộ Chấp gật đầu, cả hai cùng rời khỏi khu vực được đánh dấu điểm hạ cánh.
"Anh Chấp, bên này!" Gần điểm hạ cánh, Cố Điềm vẫy tay gọi họ.
"Đây là xe go
-kart địa hình sao?" Phương Nghiên Duy ngay lập tức nhận ra thứ bên cạnh Cố Điềm.
Cố Điềm: "Đúng vậy!"
"Tôi đi trước đây, lên núi chờ hai người." Cố Điềm đạp ga, phóng xe đi xa.
Bên đường còn dừng một chiếc go
-kart địa hình màu cam, Lộ Chấp mặc bộ đồ huấn phục màu đen, hắn đặt một chân lên xe ngồi vào ghế phụ rồi ném túi dù xuống chân.
"Chúng ta lái xe nào?" Phương Nghiên Duy nhìn quanh.
"Để cậu lái." Lộ Chấp nói.
"Tôi lái?" Phương Nghiên Duy chỉ vào mình.
"Ừm." Lộ Chấp không nói gì thêm ngồi yên ổn trên ghế phụ, tay phải khẽ vuốt chuỗi hạt Phật trên cổ tay trái.
Phương Nghiên Duy gần như muốn phát điên vì vui sướng.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe go
-kart địa hình, mắt cậu đã mở to, không ngờ Lộ Chấp lại cho cậu lái thật.
"Tôi chưa từng có kinh nghiệm lái qua đâu." Cậu nhắc nhở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!