Âm thanh từ tai nghe vang lên là nhạc rock and roll đinh tai nhức óc, tiếng trống dồn dập khiến Phương Nghiên Duy ngây người tại chỗ.
Lộ Chấp dùng ngón tay chạm vào tai nghe bên trái, âm thanh bên tai Phương Nghiên Duy chuyển thành
"Giá của chiếc áo sơ mi là chín tệ mười lăm xu", tiếp theo là một đoạn nghe tiếng Anh.
Cậu ngay lập tức cảm thấy thật khó chịu, bỏ tai nghe ra trả lại cho Lộ Chấp.
Đúng lúc đó, hiệu trưởng phụ trách kiểm tra buổi tự học buổi tối đi qua, Phương Nghiên Duy vội vàng xoay trở về.
"Đôi tay của anh Phương linh hoạt thiệt đó nha."
Ngay khi hiệu trưởng đi qua, Hà Tuế Tuế tiếp tục trò chuyện với bạn phía trước,
"Ai mà nghĩ được rằng đôi tay đó có thể đè người xuống đất lại có thể gảy đàn cơ chứ? Thật là muốn câu người mà."
"Nhẹ nhàng nâng niu, chậm rãi vuốt ve mơn trớn. Cuối cùng câu này tui cũng thấm được rồi." Hà Tuế Tuế nói.
Con trai chơi đàn tỳ bà tương đối ít thấy, hơn nữa thường là thấy ở nam sinh với khí chất văn nhã.
Mà Phương Nghiên Duy có tính cách kiêu ngạo không ai bì nổi khi cầm đàn lên lại là một vẻ đẹp khác.
Phương Nghiên Duy nghe Hà Tuế Tuế nói linh tinh thì bật cười, cúi đầu chọc chọc đầu ngón tay mình.
Lâu lắm không đụng vào đàn, chỉ gảy vài dây ngón tay đã nổi lên một mụn nước nhỏ, có hơi đau.
Nhưng cậu không có băng keo cá nhân.
Những người phía trước vẫn đang nói chuyện rất sôi nổi, âm thanh không nhỏ, thậm chí cả Từ Chính Nghĩa cũng dừng viết lại để nghe một vài câu, chỉ có Lộ Chấp chăm chú nhìn vào bài kiểm tra ngữ văn, từng câu từng chữ trả lời.
Học bá, xem tôi nè.
Một bàn tay giơ lên trước mặt Lộ Chấp.
Làm sao? Lộ Chấp không ngẩng đầu lên, dường như đã quen với việc bị làm phiền.
"Tay tôi bị thương, còn rất đau." Phương Nghiên Duy nói,
"Tất cả là vì gảy đàn cho cậu nghe đó, nhanh cho tôi một nụ cười đi, tôi liền tha thứ cho cậu."
Bút trong tay Lộ Chấp bị rút đi, hắn ngẩng mặt lên thấy ngón tay trắng nõn của người đối diện nhuốm một mảng đo đỏ, khiến người ta vô tình liên tưởng đến sắc đỏ của những đám mây rực rỡ khi bình minh đang đến gần.
Hắn mở hộp bút, lấy ra một cây bút khác rồi tiếp tục viết bài kiểm tra.
Người gì đâu mà lạnh nhạt ghê.
Dường như hắn có một thế giới riêng, những gì người khác nói đều không thể lọt vào tai.
Phương Nghiên Duy giả vờ thở dài tiếc nuối, gõ gõ chai nước cam trên bàn:
"Lộ Chấp, không uống nước cam à? Tôi không có bỏ thuốc độc cậu đâu."
Đồng phục của cậu chỉ vắt vẻo trên người, cổ áo sơ mi vì động tác cúi xuống mà mở ra, lộ ra đường cong của xương quai xanh.
Bút trong tay Lộ Chấp gõ nhẹ lên mu bàn tay cậu, cậu khoa trương kêu lên Ai da một tiếng rồi quay đầu đi.
Này Lộ Chấp.
Giáo viên Ngữ văn gõ nhẹ vào cửa sổ, mở cửa sổ ra,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!