Cậu quay đầu lại, lau nước mưa trên mặt:
"Đừng ác vậy mà. Anh biết thủ phạm không phải tôi rồi. Dù tôi có chết thì Ngải Nhạc cũng không ra đâu."
Ứng Thịnh không nói gì, ấn gậy kim loại vào lưng cậu.
"Được rồi, đừng có đẩy! Tôi tự đi." Bất đắc dĩ, Đỗ Nhất Tân chỉ đành phải làm theo ý hắn.
Một chân trèo qua trước, rồi đến chân kia. Thế là chỉ còn một bước nữa là cậu sẽ ngã xuống. Mưa lạnh buốt đập vào người khiến cậu phát rét. Cậu không dám nhìn xuống, đành nhìn thẳng về phía trước.
Phía trước không có gì.
Có lẽ phía bên ngoài ngôi trường này không được tạo ra, mọi thứ bên ngoài đều bị chôn vùi trong bóng tối. Giống như một tấm màn sân khấu màu đen, che khuất mọi thứ.
Ứng Thịnh đập gậy kim loại vào rào chắn, phát ra tiếng rầm rầm. Đỗ Nhất Tân cảm thấy mỗi cú gõ đều khiến trái tim mình co thắt, không biết khi nào mình đi đời nhà ma.
Rầm.
Rầm.
Rầm.
Cuối cùng, Đỗ Nhất Tân không nhịn được nữa, nói:
"Anh đừng gõ nữa được không, tôi căng thẳng…"
Im mồm. Ứng Thịnh bực mình. Hắn đã làm đến mức này rồi mà tên kia vẫn chưa chịu ra. Như con chuột cống vậy, hèn nhát.
"Aaa, mẹ kiếp, khỏi đợi nữa."
Nghe vậy, Đỗ Nhất Tân vội vàng nắm lấy rào chắn phía sau, tưởng là sắp bị giận cá chém thớt. Kết quả lại chỉ nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cửa bị đóng sầm lại. Nhìn lại phía sau, Ứng Thịnh đã rời đi.
Đây là… Bỏ cuộc à.
Đỗ Nhất Tân hơi khó hiểu. Cậu vốn nghĩ rằng với tính khí của Ứng Thịnh, thấy không dụ được Ngải Nhạc ra thì sẽ đạp mình một phát xuống dưới. Ai ngờ lại đi thẳng luôn?
Mặc dù không đoán được người kia đang nghĩ gì, nhưng nhìn kết quả thì đúng là cảm ơn trời đất. Đỗ Nhất Tân cẩn thận leo vào lại rồi đi vào nhà. Nhìn qua hai bên thì không thấy ai. Nước chảy đầy sàn, nhìn hướng thì có lẽ Ứng Thịnh đã xuống tầng.
Bây giờ tình hình đã trở nên phức tạp hơn một chút, không chỉ đơn thuần là một trò chơi trốn thoát nữa. Ngay cả khi ra khỏi cổng thì cũng chưa chắc đã thoát ra được. Mà cũng không được phép tin ai khác ngoài chính mình.
Cậu chạm vào chìa khóa trong túi, mím môi, xuống tầng dưới.
Đúng lúc này, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên trong tòa nhà dạy học.
[Đinh——]
[Mời các học sinh chú ý, đã đến giờ tan học. Các bạn học sinh vui lòng không ở lại trường và ra về ngay. Giáo viên tuần tra chuẩn bị đi tuần. Nhắc lại lần nữa——]
Lại tiếp nữa.
Đỗ Nhất Tân bước nhanh hơn. Cái này giống như một vòng lặp khép kín vậy. Chương trình phát thanh cứ lặp lại mãi, đêm sẽ không bao giờ kết thúc, ngày sẽ không bao giờ đến.
Cậu quay trở lại tầng một, đứng trước cửa cuốn lần thứ ba, không khỏi hơi rầu rĩ.
Lần đầu tiên, cậu ở cùng Ngải Nhạc. Lần đầu gặp Diệp Văn và Tô Hân.
Lần thứ hai, Diệp Văn chết, ba người còn lại vội vàng chạy trốn. Mà lần cuối cùng này, chỉ còn lại một mình cậu lẻ loi.
Cậu cúi người xuống, cắm chìa khóa vào lỗ khóa rồi xoay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!