Chương 27: Công Viên Chủ Đề Truyện Cổ Tích Hết

Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Edit: KT

_______________

"Đừng phí lời với nó nữa! Cấp độ chía khóa không thấp, vậy chắc không phải lần đầu." Ứng Thịnh rút đao từ trong ba lô ra,

"Cũng sẽ không phải lần cuối."

Bọn họ... Ánh mắt cô bé lập lòe, như nhớ lại điều gì, vẻ mặt trở nên điên cuồng,

"Bọn họ đều đáng chết! Đều bắt nạt tôi, cho dù là người nhà hay là bạn học, bọn họ đều là lũ khốn kiếp!"

Do tâm trạng của chủ nhân thay đổi nên đám búp bê cũng dao động, mắt biến đỏ, nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà đến.

Chỉ cần chủ nhân ra lệnh, chúng sẽ lộ nanh vuốt ngay, giết không tha.

Đỗ Nhất Tân:

"Em trai của em đâu, sao không mang vào cùng?"

... Lý Kỳ Kỳ ngừng nói.

"Ít ra thì vẫn có người thương em, đúng không?"

Cô bé im lặng hồi lâu, bỗng nhiên bật cười ra tiếng, như nghe được một câu chuyện cười lớn: À, haha.

Nó cười một tiếng, lúc bình tĩnh trở lại thì sắc mặt đã thay đổi,

"Thằng quỷ đó, tôi muốn nó nếm trải cảm giác không cha không mẹ!"

Chìa khóa sẽ phóng đại khát vọng của con người lên vô hạn.

Dù lúc đầu không có ý xấu, thì khi số lần mở phòng ngày càng nhiều, họ cũng sẽ ngày càng nghiện quyền lực.

Sau này, dù chỉ khiến con bé hơi không hài lòng thì cũng có thể bị tước đoạt mạng sống.

Mà cô bé lòng dạ đã thay đổi đến mức này, vậy mà vẫn bày ra bộ dạng cúi đầu nhẫn nhục đáng thương trước mặt mọi người, thật là đáng sợ.

Nhiều lời vô ích.

Thấy cả hai không có ý rời đi, Lý Kỳ Kỳ giơ tay, ra lệnh cho búp bê tấn công.

Hình dạng ngây thơ đáng yêu ban đầu của búp bê lại thay đổi, hoặc vươn ra móng vuốt sắc nhọn, hoặc mọc răng nanh, ập tới như sóng thủy triều.

Đỗ Nhất Tân vỗ vai người trước mặt: Cố lên.

Mặc dù Ứng Thịnh cũng không muốn tên này hỗ trợ, nhưng đối phương ra chỉ thị một cách đương nhiên như vậy vẫn khiến hắn khó chịu, bèn quay đầu trừng mắt.

Đỗ Nhất Tân giơ tay đầu hàng:

"Tôi đi còn không vững, không gây phiền thêm thì hơn."

...! Ở yên cho tôi. Bỏ lại một câu đe dọa, Ứng Thịnh lao về phía bầy búp bê.

Sức tấn công của địch tuy không cao, nhưng chúng không sợ đau, số lượng lại đông.

Ngay cả khi cánh tay bị kéo xuống, chúng vẫn sẽ bò dậy mà không hề đau đớn, kéo theo chân cụt tay đứt, kiên trì tấn công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!