Chìa, chìa khóa? Lý Kỳ Kỳ ra vẻ nghe không hiểu.
"Đừng giả ngu với tao, mày nấu mẹ mày thành đồ ăn rồi đúng không?" Ứng Thịnh dồn ép từng bước,
"Vạy chỉ còn mỗi mày."
"Lúc, lúc đó tôi không còn cách nào khác. Nếu tôi không giết mẹ tôi thì tôi cũng sẽ chết. Thế nên, thế nên..."
"Ai nói cái này. Nếu mày không đưa thì tao tự ra tay."
Cô bé loạng choạng, ngã ngồi xuống đất.
Nó bất lực nhìn Đỗ Nhất Tân, nước mắt lưng tròng:
"Giúp em với! Làm ơn."
Nếu người phụ nữ đó cũng đã chết, vậy thì bây giờ chỉ còn lại cô bé này, chắc chắn là nghi phạm lớn nhất.
Nhưng Đỗ Nhất Tân nhớ rằng nó còn có một đứa em trai, nên dù sao thì cậu cũng muốn làm rõ ràng mọi chuyện.
"Chờ một chút, tôi muốn hỏi em ấy mấy câu đã."
Ứng Thịnh dường như đã rất mất kiên nhẫn nhưng vẫn cho mặt mũi, lùi sang một bên.
Cảm ơn. Đỗ Nhất Tân ngồi xổm trước mặt cô bé, thở dài,
"Em giết mẹ rồi phải không? Nước mắt Lý Kỳ Kỳ rơi xuống không kìm được, môi run run:"...! Bà ấy bị bắt, em không còn cách nào nữa.Vậy thì bây giờ cả nhà em chỉ còn mỗi mình em.
"Cô bé cúi đầu, xem như ngầm thừa nhận."Em trai của em ở đâu? Trước lúc nhà em vào đây thì em ấy ở đâu?Em ấy, em ấy...Cô bé nhớ lại,Lúc ấy nhà em ở trong xe, em trai ở bên cạnh em.
Sau đó ba mẹ ra khỏi xe.
Lúc hoàn hồn lại thì đã ở đây rồi.
"Nghe xong, Đỗ Nhất Tân càng thấy khả nghi. Ở vị trí gần như vậy, ngay cả bốn người ngoài xe cũng đi vào, vậy sao em trai lại không vào cùng."Chuyện này có liên quan đến cấp độ chìa khóa.
"Ứng Thịnh ở bên cạnh nói,"Cấp độ chìa khóa càng cao, tọa độ càng chính xác.
Nếu nó không muốn đưa em trai vào thì hoàn toàn có thể làm được.
"Vì vậy cuối cùng, muốn khẳng định cô bé có phải chủ nhân của"phòng
"hay không thì phải xem trên người nó có vết ấn không."...
"Hai tên đàn ông bọn họ có vẻ không thích hợp để kiểm tra lắm."Đã hỏi xong chưa?Ừ, tôi vẫn chưa chắc lắm...
"Cậu vẫn còn hơi kháng cự với việc giết người."Đủ rồi.Ứng Thịnh cau mày,Thay vì quan tâm đến tên nhãi không biết đang ở đâu kia thì xử lý đứa này trước đi.
Trong mắt tôi thì nó khả nghi nhất.
"Đỗ Nhất Tân không còn gì để nói, lùi lại. Cô bé lắc đầu nguầy nguậy:"Đừng, đừng!Bụp!
"Đúng lúc này, cách đó không xa phát ra một tiếng động lanh lảnh. Nhìn theo tiếng động, hóa ra là một đống bóng bay đầy màu sắc đang bay lơ lửng tới. Trong nháy mắt, tầm nhìn của cả hai bị chặn lại."Cái quái gì đây!" Ứng Thịnh giơ tay xua.
Nhưng vừa mới chạm vào thì bóng bay đã nổ ngay, tạo ra một phản ứng dây chuyền khiến số bóng bay còn lại cũng nổ lốp bốp.
Mặc dù không mạnh nhưng lại có tính phá hoại nhất định.
Ứng Thịnh giật cổ áo Đỗ Nhất Tân về sau, ném một chiếc nhẫn lên không trung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!