Chương 16: Công Viên Chủ Đề Truyện Cổ Tích 4

Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Edit: KT

_______________

Cậu không ngờ nói đến đây lại lòi ra tên của ông anh:

"Chuyện này thì liên quan gì đến anh tôi?"

"Khi tôi mới gia nhập Bạch Điểu, trong tổ chức rất loạn. Nghe nói là do có người dẫn theo một đội ngũ lớn thoát khỏi sự khống chế của tổ chức, thành lập tổ chức đối thủ. Mặc dù tổ chức đã dùng đủ cách để đè x uống tin này thì tôi vẫn lấy được tình báo về người đó." Ứng Thịnh nhướng mày, "Đỗ Hành, người đầu tiên và duy nhất trong lịch sử có năng lực vô hiệu hóa, cũng dưới sự giám sát biến thái của Bạch Điểu, bí mật nâng cấp bậc của mình vượt lên trên cấp 5.

Đỗ Hành...! Đúng là tên của anh trai cậu.

Chẳng trách lúc thấy đơn đăng ký của cậu thì Ứng Thịnh ngạc nhiên như thế, nhưng trên thế giới này có nhiều người trùng họ tên như vậy, có khi chỉ là trùng hợp thôi.

Ứng Thịnh như biết cậu nghĩ gì, đáp:

"Giống mỗi tên thì có lẽ là chỉ là trùng hợp. Nhưng nếu tuổi tác, ngoại hình và gia cảnh đều khớp mà vẫn bảo là trùng hợp thì quá đáng."

Đỗ Nhất Tân và Đỗ Hành chênh nhau 6 tuổi, tuy ngoại hình hai người hơi giống nhau nhưng tính tình lại khác hẳn.

Đỗ Nhất Tân vẫn còn là một thằng cu, trong khi Đỗ Hành thì trưởng thành và chững chạc hơn.

"Tôi vào Bạch Điểu năm 18 tuổi, lúc ấy anh trai cậu 23 tuổi. Tôi điều tra gia cảnh của anh ta, bố mẹ đều đã mất, dưới còn có một đứa em trai 17 tuổi. Lúc đó tôi cũng thấy tên và ảnh của cậu rồi, nhưng tôi thấy không quan trọng nên ban đầu mới không nhớ ra. Nhưng bây giờ thì xác định được rồi."

Đỗ Nhất Tân không biết phải nói gì.

Tính chấn động của những lời này lớn hơn nhiều so với lời nói dối của Bạch Điểu.

Năm 14 tuổi, cậu và bố mẹ gặp tai nạn xe cộ, chỉ có cậu may mắn thoát nạn.

Kể từ đó, gia đình đầm ấm hạnh phúc bắt đầu thay đổi chóng mặt.

Để nuôi cậu, anh trai phải tạm bỏ học để đi làm.

Nhưng chính xác là làm gì, cậu cũng không biết.

Chẳng lẽ từ hồi đó anh cậu cũng đã dính líu đến trò chơi?

Nhưng cậu thì vẫn cứ suốt ngày hành động như thằng ngốc, chỉ lo chơi bóng với tìm bạn gái.

"Tóm lại, tôi cần cậu giúp tôi, nhờ anh cậu vô hiệu hóa năng lực của Đinh đen. Đổi lại, trong khoảng thời gian này tôi sẽ bảo vệ cậu." Ứng Thịnh nghiêng đầu nhìn cậu,

"Chuyện này đối với cậu cũng cần thiết đúng không? Chỉ cần được anh cậu che chở, cậu sẽ không phải tham gia loại trò chơi này nữa, chỉ cần ngoan ngoãn đợi anh chùi đít cho cậu là được."

Ứng Thịnh nói đúng, ít nhất hiện tại, họ là châu chấu trên cùng một thuyền, mà Bạch Điểu là kẻ thù chung của họ.

Ứng Thịnh muốn lợi dụng cậu để thoát khỏi sự kiểm soát của Bạch Điểu, mà cậu cũng có thể nhân cơ hội để được bảo vệ, đây là lựa chọn có lợi cho cả hai bên.

Nhưng mà...

"Tôi không cần anh bảo vệ. Nếu những gì anh nói là sự thật, nếu anh trai tôi tham gia vào một trò chơi nguy hiểm như vậy thì tôi chắc chắn sẽ giúp anh ấy!"

Tùy cậu.

Ứng Thịnh nóng nảy,

"Vậy cậu ra điều kiện đi, chỉ cần cậu nhờ anh trai giúp tôi là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!