Tổ trưởng Phác nhấp một ngụm cà phê:
"Ngài nghĩ vậy cũng không lạ. Dù sao thì tập đoàn X cũng là tập đoàn tư nhân, cũng khó bảo đảm là không định mưu lợi."
…
Đối phương đặt cốc cà phê xuống, đáy cốc gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh giòn giã:
"Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng hoạt động này không phải là hành vi cá nhân. Cùng lắm thì tập đoàn X cũng chỉ là nhà đầu tư và cái mác thôi. Chẳng qua là kiểu hoạt động dễ gây hoang mang thế này không giải quyết phô trương được. Mà ở trong"phòng
"… Hay nói cách khác là trò chơi? Chúng tôi cũng khó cam đoan rằng người làm nhiệm vụ sẽ không làm gì thái quá, thế nên không được phép lấy danh nghĩa chính phủ."
Vậy ra cổ đông thật sự của Bạch Điểu là chính phủ?
Đỗ Nhất Tân không biết có nên tin hay không, nên chỉ im lặng gật đầu.
"Ngài hiểu là được rồi." Tổ trường Phác nở nụ cười,
"Dù sao nếu liên quan đến an nguy của con người, tập đoàn X là công ty đầu ngành cũng không khoanh tay đứng nhìn được, nên mới đầu tư nhiều nhân lực và tài chính."
"Nói cho tôi biết những chuyện này có ổn không?"
"Dù sao thì ngài cũng bị cuốn vào rồi. Mà trừ khi tự mình trải qua, còn không thì người ta cũng sẽ không tin loại chuyện này."
Nói cũng đúng.
Đúng lúc này, điện thoại reo.
Tổ trưởng Phác ra hiệu xin lỗi, đáp vài tiếng.
Sau khi cúp máy, gã hỏi Đỗ Nhất Tân,
"Ngài còn câu hỏi nào khác không?"
Đỗ Nhất Tân hơi do dự, lắc đầu.
"Vậy thì ngài sẽ chấp nhận yêu cầu của chúng tôi đúng không? Xin hiểu cho, dù sao thì đối với chúng tôi, chìa khóa chỉ là một quả bom hẹn giờ thôi."
… Tôi biết rồi.
Tổ trưởng Phác mỉm cười:
"Được rồi. Vậy thì bây giờ ngài cần điền một ít thông tin, kể cả nhu cầu của ngài. Điền xong thì có thể ra về."
"Thế không chuyển chìa khóa sao?"
"Vì ngài mới cấp một, không thể kiểm soát được ai sẽ bị cuốn vào phòng nên để tránh ảnh hưởng người vô tội thì chúng tôi phải chuẩn bị một số việc trước rồi sẽ liên hệ với ngài sau."
Tôi hiểu rồi.
Sau khi dặn dò thêm một lần nữa, tổ trưởng Phác đứng dậy, nói bây giờ phải đi giải quyết việc khác, tiếp theo sẽ có các nhân viên khác phụ trách giải đáp.
Nói xong, gã rời đi cùng người đội mũ trùm đầu.
Thế là, trong phòng họp lớn như vậy chỉ còn lại mỗi Đỗ Nhất Tân, có vẻ hơi trống trải.
Cà phê đã hết nóng, có vẻ hơi lạnh.
Cậu thở ra một hơi, ngả người ra ghế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!