Chương 47: (Vô Đề)

Lộc Duy đã chìm đắm trong đó.

Chỉ có quỷ gương mang theo mối thù sâu đậm là không quên nhiệm vụ.

Nó muốn Vương Văn tiêu diệt Lộc Duy và đám gián, không ngờ người này lại vô dụng như vậy, chẳng phát hiện được gì, còn dám ngủ say.

Anh sắp chết đến nơi mà còn ngủ được! Mau dậy đi!

Quỷ gương nắm lấy Vương Văn, đấm đá.

Vương Văn cảm thấy mặt mình ngứa, mơ màng bật đèn, rồi nhìn thấy đầy gián trên giường.

Bây giờ những con gián này đều đang nằm, có nghĩa là Vương Văn nhìn thấy chỉ là một đống vỏ chứ không phải hình dạng búp bê tạm chấp nhận được.

Hắn ngây người trong ba giây, sau đó ký ức di truyền về gián trong hắn được đánh thức, bắt đầu phát ra tiếng hét chói tai.

Mục đích của quỷ gương cũng đạt được. Vương Văn nảy sinh suy nghĩ tàn ác chưa từng có: Chết! Chết! Chết!

Hắn gần như theo phản xạ tự nhiên thực hiện hành động đập.

Nhưng quỷ gương đã quên một điều, khi ở gần Vương Văn nhất, gần như dán vào mặt hắn, nó đã thu hút sự thù hận lớn nhất.

Búp bê rất đáng yêu? Vương Văn không có chút lòng thương xót nào, trực tiếp ném nó xuống đất, dẫm mạnh!

Hắn muốn cùng nó đồng quy vu tận.

Quỷ gương bị đánh đến ngẩn ngơ.

Nó chưa từng bị đối xử như vậy. Đừng nói là loài sinh vật như con người, ngay cả các dị thường khác cũng phải kính trọng nó ba phần. Nhưng bây giờ nó quá yếu, không thể phản kháng, cũng quên luôn kỹ năng né tránh của gián.

Tôi bảo anh giết những con gián khác, không phải bảo anh giết tôi!

Kẻ mà anh nên tiêu diệt thực sự là thủ phạm chính, không phải tôi!

Quỷ gương cảm thấy oan ức chưa từng có.

Chuyện này chẳng lẽ là ý muốn của nó? Nó còn mong muốn "thế giới hoàn hảo" không có bất kỳ khuyết điểm nào hơn bất kỳ ai.

Nhưng những lời buộc tội này chưa kịp nói ra, nó đã bị dẫm ngất.

Lộc Duy bị đánh thức, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, mắt mở to: "Dừng tay! Ồ không, dừng chân!"

Gián mà biết nói, gián đã thành tinh rồi!

Nếu chỉ có một mình Lộc Duy, có lẽ Vương Văn sẽ thấy cô khá dễ thương, nhưng cảm giác kinh hoàng ban đầu khiến hắn phát điên, chân càng đạp mạnh.

"Chết! Tất cả đều phải chết!"

Lộc Duy có chút lo lắng nói: "Nhưng chính anh đã nói sống một mình có chút cô đơn, có quỷ quái đi cùng cũng tốt mà. Chúng tôi đều đi cùng anh, xem như thực hiện ước nguyện của anh, sao anh lại lật mặt không nhận người?"

Vương Văn cười điên cuồng: "Cái gì mà quỷ đi cùng!"

Hắn hoàn toàn không bị lời ngon ngọt của Lộc Duy lừa dối.

Hắn có thể tin rằng ma quỷ là điều tốt đẹp nhưng tuyệt đối không thể tin rằng gián và gián tinh là điều tốt đẹp.

Xuống địa ngục hết đi!

Lộc Duy nhảy dựng lên: "Chúng tôi không chê anh, anh còn dám chê chúng tôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!