Quái vật ếch là kẻ đầu tiên xông vào thang máy cũng không đơn giản. Lưỡi của nó mạnh và sắc hơn cả dao nhưng không phải là cách tấn công duy nhất, chất độc của nó cũng có sức sát thương rất lớn.
Khi Lộc Duy giẫm lên lưỡi của nó, chất độc đã bắt đầu ăn mòn chân của cô.
Trước tiên là chân, sau đó lan lên trên… Dù nó không nuốt chửng cô, cô cũng sẽ chết trong cảm giác hàng nghìn con kiến gặm nhấm.
Lộc Duy cảm thấy chân mình hơi ngứa.
Vì cô không bị nấm chân nên Lộc Duy nghi ngờ một cách hợp lý rằng sau khi ra ngoài đã bị muỗi cắn.
Haiz, cô đã nói rồi mà, côn trùng ở đây vẫn còn quá nhiều.
Nhưng cabin thang máy quá chật, cô không tiện ngồi xuống hay nhấc chân gãi, chỉ có thể cọ chân xuống sàn.
Lớp da sần sùi của quái vật ếch đỏ ửng vì đau đớn. Bị Lộc Duy giẫm lên chỉ hơi đau nhưng khi cô cọ chân, nó cảm thấy lưỡi của mình không còn là của mình nữa.
Và chất độc của nó chỉ như gãi ngứa, hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì nhiều, thật đáng sợ!
Nếu Lộc Duy biết thủ phạm là nó, chắc chắn cô sẽ tức giận phủ nhận: Đây là gãi ngứa sao! Đây chỉ là tạo ngứa mà không cho gãi! Thật là thiếu đạo đức!
Khi đám dị thường chen chúc vào thang máy, cabin trở nên chật cứng.
Lộc Duy cảm thấy mình như giẫm lên thứ gì đó, cô hỏi: "Tôi có giẫm lên chân ai không?"
Không ai trả lời.
Lưỡi của quái vật ếch bị Lộc Duy giẫm không thể lên tiếng, và thế giới lạnh lẽo này không ai lên tiếng thay cho nó.
Lộc Duy yên tâm, có vẻ như cô không giẫm lên ai. Có thể là giẫm lên rác ai đó vứt.
Trong đôi mắt lạnh lẽo của quái vật ếch tràn đầy nước mắt sinh lý.
Thang máy vẫn chưa di chuyển.
Vì có quá nhiều "người" lên, mọi người đều im lặng chen chúc.
Không khí trong thang máy trở nên ngột ngạt, nhiều mùi lạ trộn lẫn với nhau tạo thành mùi tanh hôi khó chịu.
May mà Lộc Duy có kinh nghiệm chen thang máy. Cô có thể chịu đựng. Chỉ là thang máy quá tải phát ra cảnh báo.
Không biết có phải ảo giác của Lộc Duy không, cô cảm thấy thang máy rung lắc chao đảo hai lần.
Cô phải lên tiếng làm người xấu: "Đừng chen nữa, thật sự không chen được nữa. Người sau chờ lượt sau đi."
Nhưng những người đó dường như hoàn toàn không có ý thức này, phớt lờ lời của Lộc Duy.
Lộc Duy chỉ có thể nói nhẹ nhàng: "Hay là để tôi ra, để các người đi trước?"
Chuyến này hay chuyến sau đối với cô không có sự khác biệt lớn. Đây không phải là đi làm sắp trễ, Lộc Duy không cần tranh giành.
Hơn nữa theo cách giằng co này, cô không nghĩ đi chuyến này sẽ nhanh hơn nhiều.
Không ngờ cô vừa dứt lời, trong thang máy đồng thanh nói: "Không được!"
Chúng khó khăn lắm mới lên thang máy với con mồi, làm sao có thể để người khác cướp mất?
Người duy nhất đồng ý với đề nghị này có lẽ là quái vật ếch. Nó sẽ được giải thoát nếu Lộc Duy rời đi. Nhưng nó không thể nói, một lần nữa không có quyền lên tiếng.
Mọi người trong thang máy đồng lòng, không cho người phía sau lên, cuối cùng cũng đóng cửa thang máy, tiếp tục đi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!