Chương 33: (Vô Đề)

"Trong cuộc sống không thiếu cơ hội kiếm tiền, chỉ thiếu những con mắt phát hiện ra cơ hội kiếm tiền."

Lộc Duy quên mất đã đọc được câu này ở đâu, vì vốn cô không tin lắm vào câu nói này: Mắt cô đã mở to thế rồi mà cũng không thấy cơ hội kiếm tiền nào như lời đồn cả.

Nhưng lúc này đột nhiên cô nhận ra câu nói này vẫn rất có lý. Không phải cơ hội đến rồi sao!

Có lẽ cô sinh ra đã mang tài. Lộc Duy lại tự tin trở lại.

Nghe nói tóc càng dài, chất tóc càng tốt thì càng đáng giá. Khi đó Lộc Duy còn tiếc rằng tóc mình không dài cũng không ngắn, không đáng tiền nhưng bây giờ cô hiểu rồi: Đây mới là cách bán tóc dài đúng đắn!

Tóc dài như rong biển, lượng tóc cũng rất đáng kể. Vì được kéo ra từ vòi nước nên giống như ngâm trong nước lâu, tóc ướt sũng, chất tóc cũng không tệ nên Lý Vân mới có cảm giác ghê tởm và kinh khủng như vậy.

Nhìn bằng con mắt chuyên nghiệp thì: Rất đáng tiền!

Tiếc là sự ăn ý giữa Lý Vân và Lộc Duy hơi giảm đi, nghe thấy cô chuẩn bị lấy tóc đổi tiền bằng lý luận thông minh này thì tay cô ấy chợt buông lỏng, bước chân loạng choạng, suýt bị tóc kéo ngã, sợ quá cô ấy lại dùng sức.

Lộc Duy nhìn Lý Vân với ánh mắt tha thiết: "Cô có thể kiên trì không?"

Ánh mắt đó khiến người ta không thể từ chối, Lý Vân đành gật đầu.

"Vậy cô kéo ra thêm chút nữa nhé? Tốt nhất là cắt một lần, nếu cắt từ giữa thì có lẽ sẽ thành hai mức giá." Lộc Duy chỉ trỏ.

Lý Vân mặt không cảm xúc làm theo ý Lộc Duy.

Cô ấy có chút quên mình đang làm gì rồi. Có lẽ là đang thực hiện một hoạt động tương tự như cắt lông cừu chăng.

Dù bây giờ có nói với Lý Vân rằng quỷ sống trong vòi nước là do Lộc Duy cố tình nuôi để nhổ tóc thì cô ấy cũng không quá bất ngờ.

Có quái vật giao đồ ăn, quái vật giúp hoàn thành công việc, trong nhà cũng có một quái vật chẳng phải là chuyện thường tình sao?

Rất tốt, đây mới là thế giới thực sự thuộc về đại lão, trí tưởng tượng nghèo nàn của cô ấy vẫn hạn chế sự hiểu biết khi về nhà của Lộc Duy.

Sau khi kéo tóc một lúc, Lý Vân đứng yên cầm tóc.

Thực ra Lý Vân có thể dùng lực thêm nhưng Lộc Duy ngăn cô ấy lại: "Tôi sẽ cắt từ đây."

Cô cảm thấy kéo thêm nữa, vòi nước sẽ bị kéo hỏng mất. Việc sửa chữa lại phải tốn tiền, Lộc Duy có thể làm việc mua bán lỗ vốn như vậy không?

Thực ra Lộc Duy không chắc chắn lắm loại tóc sinh ra từ ảo giác này ngày mai còn tồn tại không. Nhưng cũng giống như việc lấy nước chảy nhỏ giọt, nguyên tắc của cô là trước tiên cứ lấy đã, áp dụng vào tóc, tức là trước tiên cứ cắt đã.

Đến bây giờ vẫn chưa bị Lý Vân kéo đứt, tóc này có độ bền rất đáng kể.

Nhưng khi cây kéo mười đồng của Lộc Duy cắt tới, tóc như gặp phải thiên địch, ngay lập tức đứt ra.

Tình thế khó khăn như đã kích thích tiềm năng của tóc. Nó xoay một cú mạnh, suýt nữa đẩy bay Lý Vân.

Lộc Duy không suy nghĩ, tìm ngay một sợi dây buộc nó lại, dẫm lên dưới chân, tiếp tục công việc cắt, trông rất chăm chỉ như thể "Đừng làm phiền tôi kiếm tiền."

Cuối cùng tóc như nhận ra số phận của mình, hoặc có thể sau khi bị cắt mất thì mất đi hoạt tính, chỉ run nhẹ hai cái rồi không động đậy nữa.

Nhưng phần liên kết với vòi nước lại rất tỉnh táo, chuẩn bị cắt đứt để sống sót, rút về trong vòi nước.

Nhưng trong chuyện này, Lộc Duy có chút tham lam.

Cắt một phần vẫn chưa đủ, cô nắm lấy phần còn lại, tiếp tục kéo, kéo không ra thì cắt trước một chút, cắt xong lại cảm thấy có thể kéo được rồi…

Cứ như vậy mà lặp lại.

Quỷ tóc dài… à không, bây giờ gọi là quỷ đầu trọc thì hợp lý hơn. Quỷ đầu trọc bị Lộc Duy kéo ra khỏi vòi nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!