Chương 29: (Vô Đề)

Đồ ăn giao đến rất nhanh. Dưới ánh mắt khinh bỉ của Lộc Duy (quản lý chưa nhận ra đó là khinh bỉ), quản lý bước nhanh đến gặp anh chàng giao đồ ăn, như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Sau đó anh ta nhìn thấy bộ mặt thật của cọng rơm cứu mạng.

Thuật che mắt của anh chàng giao đồ ăn có thể hiệu quả với người thường nhưng không hiệu quả với người chơi. Người bình thường mà nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta sẽ không nghĩ đó là người.

Quản lý không bị mù.

Cọng rơm cứu mạng mà anh ta tưởng có khi lại là bùa đòi mạng.

Trong tâm trạng biến đổi lớn, anh ta ngã thẳng xuống, ngất xỉu trong trạng thái lo lắng bất an.

Lúc này trong lòng quản lý nảy ra một ý nghĩ hoang đường: Trên thế giới này, ngoài anh ta ra còn có người sống không?

Nếu không tại sao ngay cả người giao đồ ăn cũng là quái vật?

Anh ta lại nghĩ đến trải nghiệm trong buổi team building. Tưởng chỉ là họ xui xẻo, ra ngoài không xem lịch nhưng một số chi tiết nghĩ lại, càng nghĩ càng đáng sợ…

Ngất đi có lẽ là một sự giải thoát đối với anh ta.

Nhìn quản lý như vậy, hai con dị thường và một người sống không ai hành động.

Dị thường đâu quan tâm đến sống chết của con người, dọa chết rồi tính sau.

Còn Lộc Duy vừa bị lừa, tâm trạng không vui, cô có chút thù dai.

Nhìn từ biểu hiện háo hức của quản lý khi thấy đồ ăn và triệu chứng của anh ta, có lẽ anh ta ngất do hạ đường huyết. Vì vậy Lộc Duy cũng không vội.

Nhưng thấy anh ta thế này, Lộc Duy đã bớt giận: Thôi, anh ta kẹt xỉ đến mức hạ đường huyết, xem như là quả báo, đưa cho anh ta miếng bánh để nhai vậy.

Lúc này Lộc Duy nhìn thấy anh chàng giao đồ ăn, mắt cô sáng lên: "Ủa, anh trai nhỏ, trùng hợp thế?"

Không nghi ngờ gì nữa, đây là người quen của Lộc Duy.

Anh chàng giao đồ ăn cố nhịn xúc động muốn nói móc: Trùng hợp gì chứ, đây là đơn hàng của phó bản, hiện tại ngoài anh ta, anh ta chưa nghe nói có ai khác có thể giao.

Những đơn hàng bí ẩn kiểu này luôn giao cho anh ta.

Anh ta sớm biết ai là người đặt món rồi.

Nhưng anh chàng giao đồ ăn cũng chỉ nghĩ vậy, không dám nói lời oán giận, ngược lại ân cần đưa thêm một hộp thức ăn cùng với đồ ăn giao tới: "Làm thêm giờ vất vả quá, ăn chút đồ ngon đi."

Trong hộp chứa đầy sườn bò, khác hẳn với vài miếng thịt bò mỏng như cánh ve trên bát súp.

Rõ ràng phần thức ăn trong hộp là anh chàng giao đồ ăn tự bỏ tiền túi ra.

Giao tiếp với Lộc Duy không nhiều nhưng anh chàng giao đồ ăn mơ hồ cảm nhận được sự đam mê của cô với thức ăn.

Anh chàng giao đồ ăn không biết tại sao Lộc Duy gọi món đơn giản như vậy. Dù sao cũng không phải vì không có tiền. Dù lý do là gì cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta thể hiện sự ân cần.

Theo cách nói của con người là: Lộc Duy ăn hay không không quan trọng, quan trọng là phải để cô thấy thái độ của mình.

Dùng tiền của con người hối lộ cô, cô có nhận không? Chắc chắn là không. Đại ma vương quan tâm chắc là sự chân thành, lòng hướng thiện của anh ta.

Quả nhiên cảm nhận được sự chân thành của anh ta, thái độ của Lộc Duy trở nên thân thiện hơn.

Lộc Duy lịch sự từ chối: "Cái này… không tiện lắm."

Từ khi anh chàng giao đồ ăn tài trợ cho các em nhỏ học tập, Lộc Duy đã biết anh ta là người tốt. Nhưng như vậy vẫn quá khách sáo. Cô chỉ giúp anh ta xử lý vết thương, mời anh ta ăn một ít thịt nướng, không ngờ anh ta nhớ đến tận bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!