Dị thường không hiểu ý của Lộc Duy.
Có phải ý cô ta là để nó đợi thêm chút nữa, viện trợ của cô ta sẽ tới ngay?
Nhưng ai ngốc đến mức đợi cô ta chứ!
Cô ta còn dám quay lưng lại với nó, thật không biết sống chết mà!
Quái vật cười khẩy một tiếng – dù khuôn mặt trống rỗng của nó nhăn lại, rất khó để nhận ra đó là nụ cười khẩy. Nó không chút do dự lao về phía Lộc Duy, móng vuốt định xuyên qua tim cô.
Lúc này Lộc Duy quay lại, anh ta lao tới thế này, chẳng phải nước sôi sẽ đổ hết lên người anh ta sao?
Lộc Duy tròn mắt.
Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: Ngày mai mình không bị đuổi việc vì bước chân trái vào công ty trước chứ?
Cô cũng nhận ra mình đã gây ra rắc rối.
Với khả năng tiếp khách của Lộc Duy, cô có thể nghĩ đến việc rót nước nhưng hoàn toàn không để ý đến nhiệt độ của nước. Một cốc nước sôi thế này, chắc chắn sẽ khiến người ta bị bỏng.
Lộc Duy lập tức nắm lấy tay người đó: "Anh trai à, anh không sao chứ? Tôi đã nói với anh đừng vội, lãnh đạo của tôi sẽ tới ngay."
Cô có ba phần hối lỗi, lại có ba phần đàng hoàng.
Nước sôi đổ vào người là lỗi của cô nhưng đối phương đột nhiên đứng sau lưng cô cũng có trách nhiệm lớn, không thể hoàn toàn trách cô được.
Sau khi đổ trách nhiệm, cô vẫn phải chịu trách nhiệm: "Chúng ta xử lý vết thương trước, dùng nước lạnh rửa qua!"
Nhưng dị thường có quan tâm đến cốc nước sôi đó không?
Đừng nói là một cốc nước sôi, ngay cả một nồi nước sôi đổ xuống cũng không ảnh hưởng gì với nó.
Không biết vì sao vừa rồi cuộc tấn công của nó bị gián đoạn nhưng nó chuẩn bị tiếp tục giết chết cô ta.
Sau đó nó cảm thấy nơi bị nước sôi đổ vào truyền đến cảm giác đau rát, giống như lần trước đập tay vào kính, có một lực vô hình đang gây tổn thương hiệu quả.
Chết tiệt, cô ta bỏ độc vào nước!
Cô ta thật thâm hiểm! Giả vờ không đề phòng nhưng thực chất là lừa nó ra tay!
Không chỉ vậy, quỷ điện thoại phát hiện sau khi tay nó bị giữ chặt lại không thể động đậy, chỉ cần hơi vùng vẫy sẽ có cảm giác tay như bị phế vậy.
Còn muốn tấn công sao? Không, nó chỉ là con gà trong tay Lộc Duy thôi!
Cuộc tấn công vừa bị gián đoạn tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, tất cả đều nằm trong tính toán của Lộc Duy.
Toàn thân quái vật run rẩy, sự áp chế tuyệt đối về đẳng cấp và sức mạnh này khiến nó không thể nảy sinh ý định phản kháng.
Trong lòng nó chỉ còn chút oán thán: Cô mạnh như vậy sao không nói sớm, có thể đừng đùa giỡn tôi được không?
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của người này, Lộc Duy có chút lo lắng: Cốc nước sôi của cô không đổ vào đầu mà? Không lẽ não bị vấn đề gì rồi?
Lộc Duy lo lắng nói: "Anh trai à, tôi thật sự không cố ý. Nếu anh vẫn thấy không thoải mái, chúng ta đi bệnh viện nhé?"
Lộc Duy lòng đau như cắt.
Mà dị thường lại rất nhạy cảm với cảm xúc, nó cảm nhận được sát ý từ giọng nói thương lượng của cô: Không phải cô muốn đưa nó đến bệnh viện mà là tiễn nó lên đường.
Nó lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không, tôi không đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!