Lộc Duy vô thức khuấy đều lớp kem sữa để nó hòa tan vào phần trà bên dưới.
Trước đây cô sẽ không làm điều lãng phí như vậy, nhưng rõ ràng hôm nay Lộc Duy đang mất tập trung.
Cô nên phân biệt thế nào giữa thích bình thường và thích đặc biệt?
Lý Vân giúp cô làm rõ suy nghĩ: "Cách đơn giản nhất là, nếu bạn trai của cậu và bác sĩ Tống cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?"
Lộc Duy thật thà hỏi: "Bạn trai của tớ là ai?"
"Cậu cứ tưởng tượng có một anh chàng đẹp trai phù hợp với tiêu chuẩn ban đầu của cậu. Về ngoại hình, cậu cứ liên tưởng đến những người mẫu mà cậu thích tối qua."
Lộc Duy tưởng tượng một chút về tình huống đó rồi hỏi: "Bác sĩ Tống biết bơi mà, sao anh ấy không đi cứu người kia?"
Lý Vân hạ giọng đầy âm mưu: "Rất có thể chính anh ấy đã đẩy người ta xuống, sau đó giả vờ như mình cũng bị đuối nước…"
Câu hỏi lựa chọn kinh điển này đột nhiên trở nên đáng sợ. Nhưng Lý Vân cảm thấy suy nghĩ này của mình cũng có cơ sở.
Cậu có biết đêm qua những chàng trai đó đã phải chịu đựng ánh mắt tử thần thế nào không?
Lộc Duy đáp nhỏ: "Nhưng nếu bác sĩ Tống làm điều đó thì chắc chắn là có lý do mà, đúng không?"
Nếu bác sĩ Tống đã có kế hoạch của mình, liệu cô có nên giả vờ như không thấy gì không? Có khi còn phải phối hợp với anh ấy nữa…
Lý Vân thở dài: Với mức độ tin tưởng thế này, hai người mà không trở thành một cặp thì thật vô lý!
Lộc Duy còn bổ sung thêm: "Vả lại tớ không thích ai trong số họ cả, chẳng ai trong đó có thể trở thành bạn trai của tớ."
Cuối cùng Lý Vân cũng hiểu ra, tiêu chuẩn chọn bạn đời mà Lộc Duy từng nói chỉ là trí tưởng tượng của cô ấy. Vì chưa từng yêu ai, chưa hiểu về tình yêu nên cô ấy chỉ tiện tay đưa ra một phạm vi.
Thực ra Lộc Duy rất rõ mình "sẽ không thích" ai, nhưng chưa từng nghĩ đến việc "sẽ thích" ai.
Lý Vân quyết định thay đổi cách nói: "Thế này nhé, cậu có thực sự muốn bác sĩ Tống tìm bạn gái không? Nếu vậy, hai người nên giữ khoảng cách từ bây giờ."
Lộc Duy sững sờ.
Trước đây cô từng lo lắng về chuyện tình cảm của bác sĩ Tống, nhưng dường như cô chưa bao giờ thực sự nghiêm túc suy nghĩ về điều đó. Cô đã quen với việc bác sĩ Tống luôn là một người cô độc.
Vì cô biết bản chất của bác sĩ Tống là một người cô đơn. Anh ấy đối xử tốt với mọi người nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Khi còn ở bệnh viện tâm thần, Lộc Duy quen biết rất nhiều bệnh nhân khác, dù bệnh tình của cô nặng đến đâu, điều đó không ảnh hưởng đến việc cô giao tiếp với mọi người.
Còn bác sĩ Tống thì sao? Dù rất được yêu mến nhưng anh ấy luôn ăn cơm một mình.
Theo lời của bác sĩ Tống, sự thân thiện và giao tiếp hiệu quả là do công việc yêu cầu. Còn bản thân anh thì không cần điều đó.
Lúc đó Lộc Duy nghĩ rằng có lẽ một số người thực sự thích sự cô đơn. Nhưng khi nhìn vào bóng lưng của anh, cô lại cảm thấy anh như đang bị bóng tối vô tận nuốt chửng.
Bác sĩ Tống sẽ bị kéo vào thế giới đáng sợ đó!
Lộc Duy biết đó chỉ là ảo giác của cô, rằng bác sĩ Tống vẫn đang ở trong thế giới này, nhưng cô vẫn lo lắng. Vì vậy dù biết anh sẽ thấy cô phiền phức, Lộc Duy vẫn không ngại tìm đến anh.
"Bác sĩ Tống, đồ ăn ở căng
-tin của bác sĩ có ngon không? Tôi cũng muốn ăn thử."
"Cô có thể tiếp tục mơ về điều đó." Đúng vậy, bác sĩ Tống trước đây là một người lạnh lùng như thế đấy.
Nhưng Lộc Duy có cách của riêng mình. Cô có thể lảng vảng quanh bác sĩ Tống cho đến giờ ăn. Để đề phòng, cô còn bí mật chuẩn bị đồ ăn vặt để lót dạ. Nếu bác sĩ Tống không đưa cô đi, cô sẽ cứ bám lấy anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!