Edit: melbournje
"Món quà nhỏ em mang từ Châu Âu về." Quan Tri Ý nói.
Cô vừa nói như vậy, Quan Nguyên Bạch đương nhiên liền cho rằng cô có quà cho bọn anh, anh à một tiếng, tay đặt ở trong túi hướng tới phòng khách, "Cho nên là thứ gì?"
"Đợi lát nữa cho anh xem." Nói xong, Quan Tri Ý túm Thích Trình Diễn đi lên lầu.
Quan Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn, xuỳ một tiếng: "Lại mua linh tinh cái gì đây."
Chắc chắn là anh lại không dùng được.
Lúc Quan Nguyên Bạch còn đang suy nghĩ xem đồ cô mua anh có dùng được không, căn bản không có quà cho Quan Nguyên Bạch – Quan Tri Ý đang từ vali lấy ra một hộp quà.
"Đây là quà em mua ở Croatia, đặc biệt thích hợp với anh."
Hộp quà thực tinh xảo, Thích Trình Diễn nhận và nhìn, trong lòng nói không vui cũng là giả.
Cảm giác lúc này của anh giống như…… Được bạn nhỏ nhớ tới, làm trưởng bối tất nhiên là sẽ vui vẻ.
"Cảm ơn."
"Anh mở ra xem đi."
"Được." Thích Trình Diễn kéo nơ con bướm trêи cái hộp ra, mở hộp.
Mở ra xong, đập vào mắt anh chính là một cái cà vạt tối màu, đầu tiên thì nhìn cà vạt cũng thâm trầm, chỉ là cầm lấy tới…… Phía cuối lại thêu một con thỏ mềm như bông??
Thích Trình Diễn dở khóc dở cười mà nhìn Quan Tri Ý, "Em xác định cái này hợp với anh?"
Quan Tri Ý gật đầu: "Đương nhiên, em cảm thấy ca ca anh như là một con thỏ con, vừa ôn nhu lại vừa đáng yêu!"
Giống con thỏ? Vừa ôn nhu lại vừa…… Đáng yêu?
Chắc đây là lần đầu tiên trong đời này Thích Trình Diễn nghe được loại hình dung không thể tưởng tượng được này với anh.
"Croatia là nơi khởi nguồn của cà vạt đó, mọi người đồng hành đều mua, em nhìn thấy cái này cảm giác rất đặc biệt, liền muốn tặng cho anh."
Thích Trình Diễn ừ một tiếng, nhìn chằm chằm con thỏ kia nhất thời không nói chuyện. Chỉ nghĩ, bình thường mang cái này sao? Hẳn là có thể nhỉ…… Con thỏ thêu ở cuối, không lộ ra thì cũng không ảnh hưởng lớn.
Quan Tri Ý không biết Thích Trình Diễn đang nghĩ cái gì, cho rằng anh không nói lời nào là vì không thích, vì thế cô có chút ngượng ngùng nói: "Cái đó, đúng thật là không tiện so với cà vạt bình thường anh mang, cho nên anh không mang cũng không sao, chỉ là lưu lại kỷ niệm thôi."
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, không đành lòng để tiểu cô nương mất mát: "Khá được, chỉ để làm kỷ niệm thì khá đáng tiếc cho con thỏ này."
"Vậy anh sẽ đeo sao?"
"Có thể thử xem."
Mắt Quan Tri Ý sáng lên: "Để em đeo cho anh thử xem!"
Thích Trình Diễn hôm nay tới cũng vì thoải mái, ở nhà nên không đeo cà vạt, cho nên hiện tại cổ áo rỗng tuếch, vừa đúng lúc cho Quan Tri Ý không gian phát huy.
"Ca ca, cúi đầu."
Thích Trình Diễn theo bản năng liền nghĩ tùy cô, nhưng một khi thấy mặt cô chợt tới gần, đột nhiên ngừng lại.
"Cậu cũng không phải anh ruột, quá mức thân mật thì làm gì có vấn đề gì."
Lời nói của Tiêu Nhiên lại vang lên trong đầu anh, Thích Trình Diễn hơi giật mình, lại chậm rãi đứng thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!