Một số nhà sản xuất lớn sẽ thiết kế toàn bộ cảnh quay đồ sộ trước khi bắt đầu quay phim, chứ không tiết kiệm như cô.
Không thể không tiết kiệm được!
Sáu vạn?
Trong người cô chỉ có 6000 tinh tệ!
Sở Tân chỉ có thể tạm thời lưu ý tưởng này lại.
Cô không cảm thấy thất bại chút nào, dù sao thì ở đời trước cô cũng không phải là đạo diễn thành danh ngay từ đầu. Trước khi có thể thực sự quay phim, cô đã làm đủ thứ nghề, từ người phụ trách in ấn, kịch ngắn trên Douyin, người chơi game thuê, thậm chí là công nhân xây dựng.
Sở Tân tìm kiếm trên Tinh Võng các phương pháp thoát ly khỏi đế quốc.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Liên Bang rất hoan nghênh người nhập cư.
Thủ đô của Chủ tinh và các quốc gia cấp một có giá thuê nhà rất cao, nhưng cũng có thể cung cấp các studio quay phim tốt nhất.
Phúc lợi của người dân đế quốc tốt hơn Liên Bang, vì vậy trước nay chỉ có người Liên Bang tìm cách di cư sang đế quốc, chứ chiều ngược lại thì không nhiều lắm.
Sở Tân tìm kiếm ký ức của nguyên chủ và phát hiện nguyên chủ lấy chứng minh thư thân phận của Liên Bang.
Năm đó, hoàng đế đưa cô đến Liên Bang xa xôi, rồi lại tìm cô về, một trong những điều kiện mà ông ta đưa ra là
- chỉ cần dâng long giác lên, sẽ ban cho cô thân phận công dân hạng B của đế quốc.
Thật là một cái bẫy c.h.ế. t tiệt.
Hoàng đế bạc tình, ngược lại tạo điều kiện cho Sở Tân.
Để làm thủ tục di dân mất khoảng nửa tháng, cô không muốn ở lại Đế Tinh một giây phút nào, lập tức đầu tư một ngàn tinh tệ mua vé tàu vũ trụ đi Liên Bang. Cô mua loại vé rẻ nhất, chỗ ngồi chật hẹp, không ăn không uống, hành trình đi kéo dài rất lâu.
Chỉ cần điểm đến là tự do và lý tưởng, quá trình có khổ có mệt, Sở Tân đều không để bụng.
Nguyên chủ ở Liên Bang có một người mẹ đã nuôi nấng cô ấy lớn lên.
Nguyên chủ không ham phú quý, nhưng mẹ cô ấy cũng bị bệnh, cần chi phí điều trị cao, khiến cho gia đình vốn đã không giàu có càng thêm khó khăn.
Khi hoàng đế tìm cô ấy đến đế quốc, một trong những lý do khiến cô ấy quyết định đến như vậy chính là muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi, đưa mẹ nuôi đến đế quốc hưởng phúc.
chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhưng Sở Tân cho rằng mình có trách nhiệm hoàn thành di nguyện của nguyên chủ.
Điều quan trọng nhất, chính là chăm sóc tốt cho mẹ nuôi Shanra.
Sau khi xuống tàu vũ trụ, Sở Tân lại ngồi xe mười hai tiếng đồng hồ mới về tới khu dân nghèo nơi mẹ nuôi cô ấy sống.
Khu dân nghèo của hành tinh chính Liên Bang cực kỳ giống với kiến trúc thời Liên Xô cũ, tường ngoài màu xám nhạt thống nhất, hai bên trình tự đối xứng, tòa nhà chính cao vút. Nhìn qua chỉ thấy cửa sổ dày đặc, phảng phất một con quái vật khổng lồ đang im lặng.
Sở Tân trước kia từng ở trong thôn thành phố kiểu nhà cho thuê giá rẻ, nhưng tràn ngập không khí pháo hoa, nơi này thì khác, dấu vết sinh hoạt bị xóa bỏ đến mức thấp nhất, mỗi ngày sẽ có xe vệ sinh do chính phủ chi tiền ra hoạt động để làm sạch đường phố và kiến trúc.
Bởi vì chính phủ Liên Bang cho rằng, đường phố sạch sẽ ngăn nắp có lợi cho việc giảm tỷ lệ phạm tội.
"Đến điểm dừng chân [Thành phố Hy Vọng], mời hành khách nhanh chóng xuống xe."
Sở Tân xuống xe buýt, men theo lộ tuyến trong ký ức của nguyên chủ, tìm được phòng đơn đánh số P194-1.
Cô đối với cửa khóa nói: Tôi đã trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!