Chương 43: (Vô Đề)

Cô đi đến trước cửa phòng, lại phát hiện bảng nội quy ban đầu chỉ có ba điều

"những việc cần chú ý đêm tuyển tú", không biết từ lúc nào đã thêm một điều nữa.

Sau 12 giờ đêm cấm rời khỏi phòng.

Trên đồng hồ treo tường, đúng là 12 giờ đêm.

Vì điều thứ ba có viết

"nếu có bất cứ việc gì có thể rung chuông thông báo Tổng quản", Liễu Như Ảnh liền ấn chuông gọi, nhưng đã hai phút trôi qua vẫn không có hồi âm, cũng không ai đến.

Liễu Như Ảnh quay đầu lại, đồng hồ đếm ngược chỉ còn chưa đến ba phút.

Mà trên giường, Tô Đát Kỷ trông như sắp c.h.ế. t đến nơi.

"Ta biết rất có thể cô ta đang diễn kịch."

Liễu Như Ảnh hít sâu một hơi:

"Nhưng lỡ như không phải thì sao?"

Nói xong, cô liền kéo cửa phòng ra, chuẩn bị trực tiếp đi ra ngoài tìm Tổng quản xin thuốc.

Chân Liễu Như Ảnh vừa bước ra khỏi cửa, mọi thứ xung quanh liền ngừng chuyển động.

Cô đang nghi hoặc, thì trước mặt lại hiện lên thông báo.

[Thử kính kết thúc.]

[Lập tức chuyển sang phần hậu truyện.]

[Cô tìm được Tổng quản đang trực đêm, Tổng quản nghe thấy lời cầu cứu của cô thì cảm thấy nghi hoặc, vì ông ta chưa từng tịch thu thuốc của Tô Đát Kỷ, cũng chưa từng nghe nói cô ta có nhu cầu đặc biệt nào, nhưng vẫn đi theo cô đến phòng của cô.]

[Ở trong phòng đón tiếp hai người, là Tô Đát Kỷ đang ngủ say sưa.]

[Quản gia đánh thức cô ta, cô ta tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, cô chỉ ra chuông gọi bị hỏng, Tổng quản thử ấn thì thấy nó vẫn hoạt động bình thường, cô hiểu rõ mình đã bị cô ta lừa.

Tổng quản không nghe cô giải thích, yêu cầu cô đêm nay thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ có người đưa cô về nhà.]

[Đồng thời, vì trước đó cô đã tìm cách làm tắc nghẽn lỗ thoát nước bồn tắm, bồn nước tắm có trộn lẫn chút nước ép kiwi kia liền trở thành bằng chứng cô ta muốn hãm hại cô.]

Đọc đến đây, Liễu Như Ảnh thở phào nhẹ nhõm.

Cô không làm việc uổng phí, tốn công sức làm đổ bồn tắm là có tác dụng!

Trái với điều khoản

"những việc cần chú ý", việc Liễu Như Ảnh ra khỏi phòng sau 12 giờ đêm chắc chắn sẽ gặp rắc rối, Tô Đát Kỷ cũng sẽ bị xử phạt.

Ngay sau đó, nội thất dát vàng nạm ngọc lộng lẫy như thủy triều rút đi, biến trở về một căn phòng trắng xóa.

"Thử kính kết thúc rồi, vậy tôi có thể đi được chưa?"

Liễu Như Ảnh hỏi.

Đầu óc cô bây giờ chỉ toàn nghĩ rằng sớm biết thế đã không cứu cái con nhỏ giả tạo kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!