Cô làm đạo diễn lâu năm, cử chỉ lời nói tự nhiên có uy, đám diễn viên quần chúng dễ bị dọa – ở phim trường, đạo diễn nói là nhất, lính mới không có quyền cãi.
Hơn nữa, yêu cầu của đạo diễn Sở Tân đâu có khó!
Diễn tinh tế, có chiều sâu thì khó thật.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Chứ diễn lố, diễn dở thì dễ ẹc, chỉ cần đạo diễn lên dây cót là xong.
Mà…
Kịch bản và lời thoại đạo diễn đưa, có vẻ cũng chẳng cần kỹ thuật diễn gì.
Thấy mọi người đã mất hết ý kiến, nghe theo mình, Sở Tân vừa lòng gật đầu, biến mất trước mắt họ. Khi quay phim thật, đạo diễn trong phim trường ảo như Thượng Đế, muốn hiện ra hay biến mất, muốn nói vào đầu diễn viên đều được, rất tiện chỉ đạo.
Chỉ là, cách chỉ đạo của Sở Tân hơi khác đạo diễn đứng đắn khác.
"Anh diễn hợp vai quá rồi, diễn lệch đi cho tôi."
"Cô Trần sắc mặt tốt đấy, giữ nguyên, Lục Tiếu Tiếu học theo đi, vai ác phải lộ rõ vẻ đáng ghét."
"Nếu không được thì cứ tưởng tượng đó là người yêu cũ của cô."
……
Dưới sự chỉ đạo bá đạo của Sở Tân, diễn xuất của bốn người từ dở tệ thành thảm họa.
Để diễn viên đẩy cảm xúc lên cao trào, Sở Tân bật nhạc từ đời cũ, đoạn Vương Dũng diễn vẻ đắc ý thì bật 《Loạn thế siêu sao》, cảnh nữ chính giàu lên thì bật 《Sự quyến rũ của người vợ》, 《Vô pháp tha thứ》, nhạc nổi lên đúng lúc, khí thế ngút trời!
Cuối cùng, khi cả bốn đã vào guồng, Sở Tân hô Cắt.
Người duy nhất mơ ước làm diễn viên chuyên nghiệp như Tống Lệ Tư thì cảm thấy tệ cả người.
Vốn định diễn theo lối chính kịch, ai ngờ bị đạo diễn ép cho diễn lố, diễn lố lăng, thành ra diễn xuất càng thêm kệch cỡm, càng thêm m.á. u chó.
Tống Lệ Tư không dám nghĩ phim ra sẽ thế nào.
"Đạo diễn, hay là mình quay lại một lần nữa…?"
Tống Lệ Tư hấp hối hỏi.
Đạo diễn Sở Tân ngạc nhiên:
"Sao lại phải quay lại? Mọi người diễn tốt quá rồi, đúng ý tôi luôn. Tiếp theo Vương Dũng thay đồ đi, đóng thêm cảnh thuộc hạ công ty Cuồng Long nữa."
Để tiết kiệm chi phí, cảnh cuối phim, cảnh đám thuộc hạ cúi đầu tung hô nữ chính, Sở Tân cũng định dùng luôn bốn người này.
Dù sao thì chỉ cần đổi vest đen, cúi đầu đồng loạt, ai mà nhận ra.
"Ơ? Nhưng em là nam duy nhất mà."
Vương Dũng ngơ ngác, như đóa hoa nhỏ tả tơi sau mưa bão.
Đạo diễn gật đầu, nhìn anh ta bình thản:
"Nên phiền anh lặp lại động tác quỳ lạy hai mươi lần nhé."
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!