Bắt đầu vào tháng sáu, thời tiết Nam Kinh đột nhiên trở nóng.
Sống ở Nam Kinh gần bốn năm, cảm giác nhiều nhất là nơi này giống như
không có mùa xuân và mùa thu, không nóng thì là lạnh, có thể đột nhiên
đang mắc áo khoác lông dày chuyển sang áo thun cộc tay ngay.
Nhưng mà trời nóng đến thế này, cũng vừa hay thích hợp với tâm trạng
nôn nóng của tôi —— không phải do bài bảo vệ luận văn, mà là do kì thi
đại học của em họ.
Cậu mợ tự nhiên trở nên hồi hộp, ba tôi cũng gọi điện thoại đến hỏi
thăm, tuy cậu cũng không lấy làm cảm kích lắm. Tôi cũng tự cảm thấy khẩn trương, đi ngang qua phòng em họ bước chân cũng nhẹ hơn, sợ chạm đến
giờ nghỉ của em ấy. Nhưng mà giữa bầu không khí nóng vội ở đây, cái
người chuẩn bị đi thi kia lại nhàn nhã như chả có chút khẩn trương nào.
Ngày bảy đi thi thì ngày sáu nó còn đang nghiên cứu sổ tay du học.
"Trường này nhìn qua coi bộ cũng đẹp ha." .
"… Em đã chẳng nói mọi thứ đã được quyết định rồi sao." .
Việc em họ sau khi thi đại học sẽ đi du học hè Châu Âu vốn là chuyện
đã định sẵn, chỉ là không ngờ tôi cũng sẽ bị kéo đi theo. Vốn là mợ sẽ
hộ tống em họ, nhưng cuối cùng bây giờ mợ có việc không đi được, không
còn cách nào liền đẩy tôi ra trận. Vừa nghĩ đến việc phải ngồi máy bay
mười mấy tiếng đồng hồ, tôi bắt đầu thấy sợ.
"Khương Duệ, em muốn xem bài lại chút không, ngày mai là đi thi rồi." .
"Ai còn xem bài trước khi thi nữa?", em họ rất khinh thường nói, "Đến lúc nước đến chân mới nhảy thì có ích lợi gì." .
Ai nói vô dụng? Tôi khinh bỉ nó, tôi đây chính là thường xuyên nước đến chân mới nhảy đây.
Năm đó biết được tôi muốn thi đại học A, ba liền chuẩn bị sẵn một
đống mối quan hệ để lót đường, ai ngờ được sau khi công bố điểm, tôi đạt đủ điểm chuẩn. Cả nhà ngạc nhiên không hiểu, thiếu chút nữa đen tôi
thành thiên tài ngày thường giấu nghề. Thật ra là vừa lúc vận khí tốt mà thôi. Vừa vào trường A đã lộ bản chất lười biếng, bây giờ thành tích
chả tốt chả tệ, tôi chính là loại sinh viên học sinh đi thi kiểu như thế đó.
Vào bếp lấy chè đậu xanh, thuận tiên mang cho em họ một chén, nó uống ào ào rồi nói: "Vậy đi, Nhiếp Hi Quang, mai chị đưa em đi thi đi." .
"Mợ nói là mai sẽ đưa em đi rồi." .
Em họ bĩu môi nói: "Không được, mấy người bọn họ thần kinh đều không bình thường, sẽ làm em bị khẩn trương".
Vì vậy, sau bốn năm, tôi lại một lần nữa đến trường thi. Sáng sớm hôm sau, lão Trương đưa chúng tôi đến cổng trường thì quay về. Vừa xuống
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!