Thì ra, thế giới này có chuyện thích không vì lí do gì, cũng có chuyện ghét không vì lí do gì cả.
Giống như tôi thích anh, và anh ghét tôi.
Chạy xuống khỏi ký túc xá, bị gió đêm thổi vào, tôi có chút tỉnh táo
lại, trong đầu mơ hồ nghĩ, tôi cứ như thế bỏ đi, bọn họ sẽ nghĩ như thế
nào?
Có tật giật mình? Hay là sợ tội bỏ chạy?
Những người khác tôi không rõ, nhưng với cách Trang Tự đối xử với tôi, tám chin phần anh sẽ cho là như thế.
Thật tức cười. Mới lúc trước tôi còn đơn phương nghĩ ừ thì Trang Tự
không thích mình, là vì không thuận mắt, thấy tôi không có chí cầu tiến, ít nhất cũng sẽ thấy biết ơn tôi, sẽ nghĩ tôi là một người tốt. Chẳng
phải tôi đã từng giúp anh sao?
Kết quả một lần nữa chứng minh tôi rất ngu ngốc.
Từ khi quen biết Trang Tự, hình như chưa bao giờ tôi hành xử ngốc
nghếch như thế. Bắt đầu bằng một trò cười theo đuổi người ta, tôi sắm
vai một tên hề hoàn toàn không biết gì nhưng lại tự cho mình hay ho, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, nén đau buồn mà rời đi, thậm chí còn nhắn tin
cho anh để giải thích và xin lỗi —— "Xin lỗi, tôi không biết cậu và Dung Dung đang hẹn hò, hy vọng sẽ không gây rắc rối cho cậu."
Lời xin lỗi như thế, nghĩ đến đã thấy thực nhục nhã.
Nhưng không muốn anh hiểu lầm tôi muốn cướp người yêu của người khác.
Tin nhắn đó và cả tin nhắn trước đây đều không nhận được hồi âm. Bây giờ nghĩ đến, hay là do anh không hề tin tôi?
Có lẽ anh ghét tôi không vì nguyên nhân gì, chỉ là vì... trên thế giới này có vô cớ thích, cũng có vô cớ ghét.
Giống như tôi thích anh, anh ghét tôi.
Trong mắt ngày càng cay, hai tay liên tục lau đi nước mắt, kết quả
ngược lại càng rơi nhiều hơn, trong lòng đầy ý nghĩ chua xót làm tôi
muốn khóc lớn một trận. Tuy hôm nay họ chỉ trích tôi vô cùng khó hiểu,
nhưng thế không đủ làm tôi mềm yếu mà bật khóc. Điều làm tôi đau chính
là bản thân trước đây đã đần và ngốc đến thế nào.
Ngồi đồng tại rừng cây nhỏ trong khuôn viên trường, đến tận khi bụng
đói tôi mới khó chịu đứng dậy. Ngẩng đầu nhìn, trời đã tối mịt, không
biết là mấy giờ, lúc đi ra khỏi ký túc xá tôi đã bỏ tiền và điện thoại ở lại, may mà trong túi không biết có sẵn mấy chục đồng từ khi nào, không phải chịu cảnh vừa bị oan lại còn nhịn đói, có hơi quá thê thảm.
Tay nhét vào trong túi áo, chậm rãi đi ra khỏi trường. Bên ngoài cổng bắc đang là lúc náo nhiệt, mấy bài hát đang thịnh hành pha lẫn với
tiếng người nói cười hỗn loạn ập đến, trong chốc lát tâm tình buồn bực
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!