Tôi sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại, thấy Trang Tự biểu hiện giọng
nói cũng vẫn lãnh đạm như trước. Bàn ăn nhất thời yên tĩnh, không khí
vui vẻ vừa nãy chớp mắt biến mất không còn gì.
"Không phải... " Một lát sau, tôi phun ra hai chữ, muốn giải thích
rằng thật ra mình cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ là mang mấy lời vô tình
nghe được từ các nhân viên khác lúc còn thực tập thuận miệng kể lại
thôi. Nhưng nếu kể ra thì lại càng giống đang ngụy biện.
Tôi đành im lặng.
"Sao không tự mình đi tìm việc, ở cạnh bố mẹ bám nhờ không cảm thấy mất mặt sao?"
"…" Tôi nghẹn nửa ngày, nói: "Không cảm thấy."
Anh không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn tôi tựa hồ như có vài tia thất vọng.
Tôi uể oải gỡ đôi đũa. Trước kia còn nghĩ làm bạn bè thôi cũng tốt,
thì ra chỉ là ý nghĩa đơn phương, Trang Tự anh luôn không cho tôi vào
mắt. Chúng tôi có làm bạn bè thì cũng là cách xa vạn dặm, là không xác
định được quan hệ gì cả.
"Trang Tự." Tư Tịnh cắt ngang lời anh, "Cậu nói thế cũng không đúng, rất nhiều người đều như vậy, không chỉ có Hi Quang là thế."
"Phải không? Tôi thì chỉ biết mỗi cậu ấy là như thế". Anh dừng lại
một chút, trong giọng nói mang theo một chút nghiêm túc, "Hơn nữa tôi
chính xác là nghĩ vậy đấy."
"Đậu phụ khô kho thịt đến đây!", người phục vụ hô to rồi mang thịt
kho của tôi đưa lên, phần ăn của những người khác cũng lục tục được đưa
tới, Tư Tịnh thay đổi trọng tâm câu chuyện, bắt đầu nói sang những vấn
đề khác.
Bữa cơm này cuối cùng cũng khiến tôi biết được thế nào là ăn ngon mà chẳng cảm nhận được vị gì.
Vài ngày sau, hành trình của tôi liên tục là thư viện
-ký túc xá
-căn
tin. Đến khi thật sự bắt tay vào làm mới thấy luận văn tốt nghiệp là vô
cùng khó viết so với trong tưởng tượng, hoàn toàn không hề giống với
viết góp nhặt kiến thức những năm trước lại như người ta đồn. Thời gian
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!