Tôi không biết nói gì thì tốt.
Anh hình như cũng thế.
Trong lòng đầy rối loạn. Anh đưa tôi về ký túc xá của công ty. Suốt
đường đi, chúng tôi không nói gì, thậm chí lúc tôi xuống xe, anh cũng
chỉ gật đầu.
Tôi nhìn theo xe anh, đến khi hoàn toàn biến mất.
Sáng sớm hôm sau, tôi hoàn toàn dự liệu được dưới hai mắt mình sẽ lại mọc lên vành đen.
Chuông báo giờ làm vang lên, tôi không kiềm chế được nhìn sang phòng
làm việc của anh mấy lần. Nhưng đã đến giờ làm, trong phòng vẫn không có ai như cũ.
Rất nhanh sau đó Trương tổng gọi tôi vào phòng của ông ta. "Tiểu Nhiếp à, Lâm tổng có liên hệ gì với cô không?"
Tôi lắc đầu.
"Tôi gọi thì cậu ta tắt máy", Trương tổng tỏ vẻ sốt ruột, nhưng nhìn
tôi một lúc cũng không hỏi thêm gì, lại nhắc đến ba của tôi, hàn huyên
vài câu, khách khí tiễn tôi ra ngoài.
Vừa đến buổi trưa, tôi đã xem điện thoại đến mấy lần, nhưng vẫn không nhận được cuộc gọi từ ai.
Đến chiều, Trương tổng gọi mấy người bộ phận chúng tôi lại họp ngắn,
nói công việc thời gian tới sẽ giao cho ông ta, Lâm tổng xin nghỉ phép
đi du lịch rồi.
Chỉ là đi du lịch sao...
Trong lòng tôi thở ra, nhưng không hiểu sao, lại cảm thấy buồn bực.
Tôi gọi cho ba, dùng giọng điệu không cảm xúc gì kể mọi việc lại hết
một lần. vốn chỉ định là không thêm không thắt gì, nhưng đến sau cùng,
bản thân không nhịn được châm chọc một câu.
"Ba, vậy có phải là mẹ tài tất có con gái giỏi không."
Mẹ của Mã Niệm Viện đương nhiên ghét người trong nhà của ba, lúc đó
thủ đoạn leo cao đến thế mà, Mã Niệm Viện vừa nghe đến Lâm Tự Sâm bị tai nạn thì không thèm đến thăm một chút. Là cô ta chủ động kể lại việc,
chắc là tranh thủ trước mặt ba níu kéo chút thương xót. Thật tình, chẳng lẽ Lâm Tự Sâm lại muốn đến bắt cô ta chịu trách nhiệm sao?
Thực sự là quá sức buồn cười, quá sức đáng khinh.
Vài ngày sau, Lâm Tự Sâm vẫn chưa xuất hiện trở lại. Tôi bắt đầu suy
nghĩ lung tung, anh đang ở nơi nào? Là một mình, hay cùng bạn đi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!