Chương 23: (Vô Đề)

Tôi thấy mọi thứ thật kỳ lạ.

Ví dụ như, bây giờ vài bác sĩ đang ở trong phòng bệnh của tôi nói

chuyện . Bác sĩ Phương phụ trách tôi ngồi trên ghế sô pha sát phần có

tay vịn. Bác sĩ Viên, một bác sĩ nữ rất xinh đẹp, đoan trang ngồi ở

giữa. Bác sĩ Tần, lớn tuổi nhất trong số họ, bắt chéo chân ngồi ngoài

cùng.

Bác sĩ Lâm… cũng là phó tổng của chúng tôi, tùy ý đứng dựa vào bệ cửa sổ, cầm xem một tấm phim chụp.

Bọn họ rất tập trung mà thảo luận phương án phẫu thuật...

Nhưng mà tại sao lại thảo luận trong phòng bệnh của tôi?

"Ừm, tổn thương phần nối liền rất rõ ràng..."

Từ được đến nay tôi chưa từng được thấy qua bộ dáng này của Lâm Tự Sâm.

Ánh mắt cố định tại ảnh phim chụp, hoàn toàn tập trung, bộ dáng hơi

trầm tư, dường như không còn việc gì quan trọng nữa ngoài ca bệnh trước

mắt.

Cho dù chỉ là một câu nói bình thường cũng toát ra vẻ chuyên tâm và

tự tin. Lúc nói chuyện thì đầu lông mày xuất hiện một thần thái hoàn

toàn khác, tất cả đều tạo cảm giác thật xa lạ. Cách ăn mặc cũng rất tùy

tiện, nhiều lúc chỉ là mặc áo len, hoàn toàn không giống vẻ trịnh thọng

khi ở công ty.

Anh ta hình như rất yêu thích công việc bác sĩ này.

Bọn họ thảo luận nhập tâm như vậy, tôi không có việc gì làm cứ nhìn

bọn họ mãi. Đến một lúc lại quên thu lại ánh mắt, Lâm Tự Sâm đang nói

cái gì đầu gối cái gì mạch đó, đột nhiên ngừng lại, hướng nhìn tôi.

Cả mấy bác sĩ kia cũng nhìn sang hướng tôi.

Tôi lúng túng, xấu hổ cười cười với họ, lặng lẽ xoay đầu lại.

Sau đó chợt nghe thấy tiếng cười của bác sĩ Phương.

Lâm Tự Sâm đứng thẳng dậy, "Cũng đến giờ rồi, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm được không?" .

"Được, được.", bọn họ tán thành.

Lâm Tự Sâm dọn dẹp tài liệu, nhìn về phía bác sĩ Phương.

Bác sĩ Phương uể oải vặn vặn thắt lưng, "Ôi chao, gần đây công việc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!