Nhưng mà không phải tăng ca luôn luôn là chuyện tốt.
Tôi cân nhắc hai ngày, cuối cùng vứt chuyện này sang một bên, bắt đầu hưởng thụ một kiếp đi làm thoải mái trở lại của tôi.
Bắt đầu vào tháng mười hai, trời dần lạnh lên, quần áo mặc cũng dầy
thêm, nên là đồ cần giặt cũng theo thế mà tăng lên. Vì thế, tôi cũng như lệ thường đem một bao quần áo đến chỗ Ân Khiết, giặt nhờ máy giặt.
Hôm nay tôi mang theo một túi quần áo sang bên đó. Cuối cùng đến nơi, thấy Ân Khiết đang ngồi xổm trước cửa xem điện thoại.
Tôi choáng: "Không phải chứ. Không phải bà nói bà ở trong nhà sao?"
Ân Khiết vỗ vỗ cái mông đứng dậy: "Tôi ở nhà mà. Hê hê, chỉ là quên mang chìa khóa, nên lừa bà tới đây rồi."
"Bà không đem chìa khóa..."
Tôi thật sự đầu hàng rồi. Ân Khiết đi làm luôn rất nhanh nhẹn lanh
lợi, nhưng mà việc sinh hoạt thường ngày cẩu thả đến nỗi làm người ta
không biết phải làm sao. Chuyện cô ấy quên mang theo chìa khóa giờ mới
phát hiện. Tôi sang bên này rồi, vừa gặp được lại phải vòng trở về.
"Vũ Hoa cũng không có ở nhà hả?" .
"Bà ấy đi Côn Sơn tìm bạn học rồi, chắc tầm mấy tiếng nữa mới về. Tôi vừa đi tìm quản lý nhà lấy chìa khóa dự bị, cuối cùng thì người ta
không có ở đó, quá xui."
Tôi nhớ lại, hình như lúc tôi vừa vào, quản lý cũng không có ở đó. Không còn cách khác, tôi hỏi: "Cửa sổ có mở không?"
"Mở thì mở thôi. Nhưng Hi Quang nè, bà muốn leo cửa sổ sao? Không nên đâu, trời sắp tối rồi, nguy hiểm lắm. Chờ quản lý ca đêm tới rồi tính
đi."
"Ai biết phải đợi tới khi nào.", tôi ném bao quần áo xuống đất, "Không sao đâu, dù sao cũng chẳng phải lần đầu."
Phòng của họ ở ngay lầu hai. Cửa sổ phòng hai vừa hay có một bệ cửa
sổ tầm một mét, hơn nữa còn được gắn sát vào tường, từ xa nhìn lại giống như một bồn hoa rộng, nên bước lên hoàn toàn không nguy hiểm, miễn là
né được bụi đất tầng trên bay xuống là được.
Mấy phòng bên cạnh không có ai, tận phòng thứ năm mới có người. Tôi
từ cửa sổ phòng người ta đi ra, chậm rãi dựa sát vào tường đi hướng về
phòng Ân Kiết. Tôi đang đi vững vàng, sắp đến đích, đột nhiên nghe được
một tiếng hét thất thanh cường điệu ở dưới.
Tôi theo bản năng quay đầu nhìn, vừa thấy gương mặt nhăn nhó của Lâm
Tự Sâm, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ ăn mặc thời thượng mang
vẻ mặt hoảng sợ, sau đó chân tôi giống như giẫm phải cái gì trơn trơn...
Vậy nên, tôi từ cửa sổ rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!