Tôi ngủ ở ký túc xá tròn một ngày một đêm.
Nên đến tối lại ngủ không được. Trằn trọc một lúc, dứt khoát dậy chơi trò chơi điện tử cầm tay cả đêm. Sáng sớm đầu tuần, tôi tinh thần uể
oải bước đi làm. Nếu ở trên đường, Lâm Tự Sâm bắt gặp bộ dạng tôi như
thế này, có lẽ sẽ lại muốn châm chọc tôi vài câu đây. Ai dè vừa đến văn
phòng đã nghe thấy một tin tức đáng sợ.
"Phó tổng Lâm hình như lái xe gây tai nạn rồi." .
Không phải chứ? Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của tôi toàn bộ tiêu tan, nhớ lại lời cầu khấn của tôi ở chùa... lẽ nào...
Tôi bám lấy người truyền tin, Tương Á, khẩn trương hỏi: "Anh ta có bị làm sao không?" .
Tương Á hoài nghi nhìn tôi, giọng nói lập tức nghe chua loét: "Nhiếp
Hi Quang, cô làm sao mà khẩn trương vậy hả? Thật nhìn không ra cô quan
tâm phó tổng Lâm như thế đó."
Nói xong cô ấy quay người bỏ đi, thông tin gì cũng chẳng cho tôi.
May là rất nhanh sau đó có cuộc họp bộ phận. Phụ trách lần này là
người không mấy nhúng tay vào công việc – tổng giám đốc Trương. Trương
tổng. Trương tổng thông báo phó tổng Lâm bị tai nan xe, may mắn là việc
không nghiêm trọng, nhưng thông tin là cần nghỉ ngơi vài tuần.
"Tháng này công việc của phó tổng Lâm do tôi chịu trách nhiệm. Nhưng
mà gần đây bên khu sản xuất mở rộng, có nhiều lúc cần cậu ấy trực tiếp
cho ý kiến. Cho nên cần một người đến đưa hồ sơ cho phó tổng Lâm. Cũng
không cần đi nhiều lắm, chắc chỉ một tuần một, hai lần thôi. Có ai muốn
đi không?"
Trương tổng nhìn chung quanh. Tôi tranh thủ lúc người khác còn đang chộn rộn đã giành phần đứng lên: "Trương tổng, tôi đi."
Mọi người đều nhìn sang. Tôi ho khan, giải thích: "Trước tiên, đương
nhiên là vì việc xây dựng này tôi vẫn luôn theo dõi. Thứ hai là mọi
người đều biết, phó tổng Lâm có ấn tượng không tốt lắm với tôi."
Chắc là nghĩ đến các tình huống hằng ngày, ánh mắt đồng nghiệp trong phòng có chút ôn hòa hơn.
Tôi tiếp tục nói: "Cho nên tôi muốn tranh thủ cơ hội lần này, cải thiện ấn tượng của phó tổng Lâm đối với mình."
Thuận tiện chuộc tội cho áy náy trong lòng nữa ~~~ đây là vấn đề then chốt.
Mắt tôi lấp lánh nhìn Trương tổng. Ông ấy chắc là bị ánh mắt nhiệt tình của tôi lay động, lập tức vỗ bàn: "Vậy thì cô đi."
Vì vậy chiều hôm sau, tôi ôm một chồng hồ sơ tài liệu chạy đến nhà
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!