Chương 2: Những chuyện phải nhớ (2)

"Bồ là cái đồ đầu heo."

Người lên tiếng chính là lão đại, xem ra người có loại ý nghĩ này không chỉ có mình tôi.

Tư Tịnh cười thấp, quay về trọng tâm câu chuyện: "Ngày 1/5 tới ở Thượng Hải có hội tuyển dụng, Dung Dung bồ có đi không?"

"Sao lại hỏi thế, tất nhiên sẽ đi." Dung Dung nhã nhặn buông

đũa."Thượng Hải cơ hội nhiều không gian phát triển lại lớn, trước đây

mình gửi hồ sơ về đó mà. "

Tư Tịnh chớp mắt: "Bọn mình chưa nói gì tới bồ mà, làm gì phải thanh minh vậy chứ?"

Tôi cuối cùng cũng nhét khối thịt giò đã chịu đủ loại tra tấn kia vào miệng, đột nhiên nghĩ bữa cơm này vừa không vui lại còn kéo dài lê thê, hay là do trước đó tôi đã ăn quá no rồi. Con mắt không tự chủ được nhìn về phía Trang Tự, anh đang nghiêng đầu nghe bạn trai Trác Huy của Tư

Tịnh nói gì đó, có vẻ như cũng không chú ý đám con gái bên này nói

chuyện gì.

Hơn một giờ đồng hồ, mọi người cơm no rượu say từ trong phòng đi ra.

Trang Tự ra quầy trước thanh toán tiền, tôi cố tình lẩn đi cuối cùng,

cách mọi người rất xa, vì tôi bắt đầu bị nấc cụt.

==

Đi ra phía ngoài nhất định phải đi ngang qua Trang Tự đang thanh toán ở quầy, tôi che miệng đang muốn đi qua thật nhanh, không ngờ cổ họng

tới lúc này lại vô cùng không hợp tác, liên tiếp phát ra hai tiếng nấc

rất to.

Tôi đứng hình, nhìn bóng lưng cao ngất của Trang Tự.

Anh không nghe thấy không nghe thấy, nghìn vạn lần đừng quay đầu lại a…

Đáng tiếc ông trời không giúp đỡ, Trang Tự đang thanh toán thì quay đầu lại, thấy tôi, tỏ vẻ dửng dưng quay mặt đi.

Tôi vội vàng bước ra ngoài, mất mặt chết mất.

Ra ngoài rồi còn bị lão đại và Tiểu Phương không nể tình gì cười nhạo một trận, càng thêm rầu rĩ. Tư Tịnh bọn họ đang bàn xem tiếp theo sẽ đi đâu, Trang Tự đến, anh luôn trầm mặc, nhưng lần này lại lên tiếng đề

nghị: "Đi hát Karaoke đi."

"Ah, Trang Tự hôm nay sao rộng rãi thế, bây giờ mà đi hát là đắt lắm đấy."

"Đúng vậy, không phải nói là đi uống nước ngồi đánh bài, hoặc đi dạo chợ đêm sao?"

"Không có gì, chỉ nhất thời thấy hứng lên thôi." Trang Tự nói rồi đột nhiên liếc mắt qua tôi, đôi mắt như hồ nước sâu thẳm, khóe miệng mang

theo ý cười như vô tình.

Tôi ngây người ngẩn ngơ.

Tất cả mọi người đều tán thành, hăng hái ủng hộ, chỉ có Tiểu Phượng

phản đối."Không được đâu, Dưa Hấu ăn no đến nấc cụt, làm sao hát được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!