Chương 15: (Vô Đề)

Tôi mơ mơ hồ hồ đến báo danh ở bộ phận quản lí.

Cũng vừa hay là ở chỗ của Ân Khiết.

Vương Tề quản lí bộ phận này là một người đàn ông trung niên hơi béo, tạo cảm giác rất khác với quản lí bộ phận tài vụ. Giới thiệu sơ qua một lần các việc ở bộ phận quản lí, vừa thấy phó tổng Lâm ở cửa đi vào, ông ấy lập tức kéo tôi sang chào hỏi.

"Lâm tổng, Tiểu Nhiếp chính thức đến ra mắt rồi, ngài xem nên sắp xếp việc thế nào là tốt nhất?"

Phó tổng Lâm chẳng buồn ghé mắt, nói: "Ông tự sắp xếp đi".

Vương Tề có vẻ thăm dò, hỏi: "Vậy trước tiên sắp xếp cho Tiểu Nhiếp sắp xếp lại tài liệu được không?"

Phó tổng Lâm gật đầu tùy tiện, đi vào trong phòng làm việc.

Vậy nên tôi phải đi sắp xếp hồ sơ.

Đi rồi mới biết được đây là việc tồi tệ đáng sợ cỡ nào. Hồ sơ giấy tờ trong công ty không biết bao lâu chưa được sắp xếp lại, lung tung lộn

xộn là không đủ để hình dung. Hết cả ngày, người tôi bám đầy bụi.

Ngày hôm sau, Ân Khiết và Vũ Hoa thấy tôi bầm dập đáng thương, nên sau khi tan việc chủ động ở lại cùng tôi làm.

Khả năng thích ứng của con người thật quá phi thường. Hôm đầu tiên

tôi còn ngại bẩn, hôm nay tôi đối với bụi và mấy thứ khác đã xem như vô

hình. Ân Khiết và Vũ Hoa đi mua nước uống, tôi hoàn toàn vất hết hình

tượng ngồi bệt xuống đất, vừa cột xấp tài liệu vừa ngâm nga hát. Ê a... là một bài trường ca học được từ Khương Duệ.

Nghe được tiếng mở cửa, tôi dừng ngâm nga, cũng chẳng ngẩng đầu lên

mà nói: "Phong bì đựng hồ sơ không có, mang giúp tôi mấy cái phong bì

ngay cửa sang với."

Hoàn toàn không để ý động tĩnh.

Tôi thấy kỳ lạ, ngẩng đầu, mới phát hiện, đứng cạnh cửa thì ra là phó tổng Lâm.

Tôi vội vàng đứng dậy: "Phó tổng Lâm... Thật vô ý quá, tôi nghĩ mấy người Ân Khiết về lại."

Anh ta quét mắt qua tôi, tay cầm lấy một tập hồ sơ phía trên lên xem. Ngay lúc tôi nghĩ anh ta sẽ lại không nói gì mà bỏ đi, anh ta đột nhiên lên tiếng, ngữ khí thâm trầm nói: "Em rất vui vẻ sao?"

Đầu tiên tải phim trộm bị bắt gặp, sau đó làm sai ghi chép bị anh ta

truy đuổi, hiếm lắm mới có cơ hội tạo cảm tình nha. Tôi lập tức tỏ thái

độ tích cực nói: "Không tồi chút nào. Thật ra cũng hơi mệt, nhưng tìm

được mẹo nhỏ nên sắp xếp rất nhanh."

Bầu không khí lại như chững lại.

Sau đó, tôi nghe được một tiếng "A" cười khẽ. Anh ta xoay người đi ra ngoài.

Chốc lát sau, Ân Khiết và Vũ Hoa vui vẻ đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa

nói chuyện: "Phó tổng Lâm thật sự là người tốt mà. Vừa rồi bọn tôi cười

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!