Chương 33: (Vô Đề)

"Không cần nhắn lại với Diệp Dung. Nhưng mà, tôi yên tâm rồi.", anh cực kỳ nhàn nhã, hay tay đút vào túi quần tây, "Thật nực cười, thì ra có người hứa hẹn rồi lại xem như không có gì, lời nói gió bay."

Anh... là đang nói tôi?

Hứa hẹn?

Giữa chúng tôi, đã hứa hẹn khi nào chứ? Chẳng lẽ đang ám chỉ lâu thật lâu trước đây, câu nói đầy hài hước kia của tôi? —— Trang Tự tôi vẫn sẽ thích cậu, cho dù bây giờ cậu không chấp nhận, tôi cũng sẽ không thay đổi. Cứ chờ tôi bắt được cậu đi!

Anh không thích tôi cũng được, đã hẹn hò cùng người khác cũng được, sao lại còn chạy đến đây, kể chuyện quá khứ, khiến tôi khó xử chứ?

Hứa hẹn không đáng giá, lại đột nhiên trở nên có giá trị, ai cần chứ! Anh cần sao?

Tôi nén chua xót nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không có ý chí sắt đá, có người thích tôi, đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ động lòng, sẽ... thay lòng đổi dạ. Có gì ngạc nhiên đâu chứ."

Lại là một lúc trầm mặc, sau đó anh cười châm biếm: "Cậu nói đúng. Cũng không phải ý chí sắt đá, nên thay lòng đổi dạ có gì mà ngạc nhiên chứ. Ai lại không thay đổi."

"Nhiếp Hi Quang, cám ơn em khiến tôi, lầm đường nhưng vẫn quay đầu được."

Lầm đường gì? Anh lầm đường lạc lối gì chứ? Thực sự là… quá buồn cười đi.

Trước nay, người vẫn luôn lầm đường chẳng phải là tôi sao?

Khóe mắt cực kỳ nóng. Tôi cố gắng mở lớn hai mắt, cố gắng kìm nén, nhưng trong lòng liên tục co thắt không thể không chế được, đến mức cơ thể như sắp co lại.

Bóng dáng Trang Tự khuất hẳn sau ngã rẽ.

Tôi chẳng còn chút lực nào, dựa vào tường, cuối cùng chậm rãi trượt dọc theo lưng tường xuống dưới, vùi đầu ôm lấy đầu gối.

Tôi biết thế này sẽ làm người khác chú ý. Tôi biết hành lang luôn có người qua lại. Nhưng tôi không có cách nào, không có biện pháp nào để sử dụng nhiều sức lực như thế, ra vẻ tự nhiện, ra vẻ như không có chuyện gì cả.

"Không được khóc, không được khóc. Chỉ có ngốc nghếch mới lại khóc vì anh."

Trong lòng chỉ có những lời này hiện lên.

Nhưng tôi cuối cùng vẫn là một đứa ngốc.

Ở đây lúc nào cũng có người qua lại. Vùi đầu vào trong, tôi khóc mà không dám gây tiếng động.

Tận đến khi bị ai đó mạnh mẽ kéo dậy.

Lâm Tự Sâm chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi, tâm trạng phức tạp khó xác định.

Thật mất mặt quá. Tôi lắc lắc đầu, cố sức lau mắt.

"Đừng lo cho tôi", tôi rầu rĩ nói, "Tôi ổn ngay ấy mà, một phút thôi."

"Sao lại bất lực như thế? Em mà lại không có dũng khí thế này ư."

Anh thở dài nhẹ một hơi.

"Ở đây mà thổ lộ hết thì thật hạ thấp đẳng cấp của tôi quá. Nhưng mà em khóc đến như thế kia, nếu không tranh thủ giậu đổ bìm leo, thật có lỗi với chỉ số thông minh của tôi quá. Nhiếp Hi Quang, nói cho tôi biết, tôi phải thế nào mới được?"

Giọng của anh trầm thấp, lại dịu dàng, cảm giác như một làn gió nhẹ thổi qua, trong giọng nói hình như thật sự mang theo chút hoang mang, nhẹ nhàng len vào tim tôi.

Nhưng chậm chạp hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, đột nhiên cảm thấy mình như bị một trận cuồng phong thổi cho đầu óc choáng váng.

Thổ lộ? Là ý gì? .

Giậu đổ bìm leo? Là ý gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!