Ở nhà, được thỏa mãn như mong muốn uống canh xương mấy ngày rồi, tôi êm xuôi quay về công ty. Ân Khiết và Vũ Hoa mỗi người một tay, vừa nhéo vừa ngắt thịt trên người tôi.
"Béo rồi nè. Kiểu này tăng phải đến năm cân." .
"… Mấy bà ghen tỵ thì có."
Ân Khiết điên cuồng nói: "Sao mà không ghen tỵ được hả! Ngày nào mi cũng được ăn ngon. Bà đây thì phải làm thêm hai lần việc!"
Tôi buông tay họ ra: "Thấy chưa. Bình thường tôi ít nhiều cũng làm việc giúp bà, giờ thấy được tầm quan trọng của tôi chưa?"
Ân Khiết líu ríu nói: "Biết rồi bà lớn, sau này tôi không dám quên chìa khóa nữa! Bà có biết việc tôi quên mang chìa khóa giờ cả công ty đều biết sao? Thứ sáu tuần trước tôi đưa tài liệu cho phó tổng Lâm, anh ấy vô cùng nghiêm túc nhắc nhở tôi "Từ nay đừng quên mang chìa khóa nữa" ... làm tôi ngượng chết luôn."
"Ha ha ha, cô còn không biết xấu hổ mà giận dỗi hả. Tiểu Nhiếp bị cái tính ẩu đoảng của cô hại thê thảm luôn.", Vương Tề đến trêu cô ấy, rồi nói với tôi: "Tiểu Nhiếp bây giờ khỏe hẳn chưa? Mọi người trong phòng vốn là muốn đi thăm cô, nhưng mà Lâm tổng nói bệnh của cô cần yên tĩnh nghỉ ngơi, đông người đến thì không hay lắm. Chúng tôi không đến thăm, cô cũng đừng trách nha."
"A, không đâu." . Lâm Tự Sâm… nghe đến tên anh ta, tôi hơi thất thần. Không biết về công ty rồi, sẽ trở thành thế nào...
Rất nhanh sau đó, ngay sáng hôm sau đã nhìn thấy Lâm Tự Sâm.
Buổi sáng sớm cũng không có việc gì quan trọng, theo phong cách của Lâm Tự Sâm, nói mấy câu để giao ban, có khi chưa đến năm phút đã xong. Nhưng lần này trước khi kết thúc, anh ta đột nhiên nói: "Gần đây tôi nghe nói, phong thủy bộ phận chúng ta có vấn đề."
Mọi người nhìn nhau, Ân Khiết nhỏ giọng nói: "Sao tôi lại không nghe thấy nhỉ? Ai nói gì bậy bạ truyền đến tai phó tổng Lâm rồi. Xui xẻo chưa!"
Biểu hiện của những người khác cũng là tức giận .
Nhưng mà Lâm Tự Sâm hiển nhiên không có ý truy đến cùng, chuyển chủ đề nói: "Nhưng mà tháng trước tôi bị tai nạn xe, tháng này lại có đồng nghiệp, à, nhảy lầu, người ta không có lời ra tiếng vào cũng khó."
Nhảy lầu… Tôi vừa lúc đang uống nước, suýt nữa là phụt hết ra ngoài.
"Cho nên tôi dự tính tuần này bộ phận chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm, cũng xem như xả xui."
Liên hoan có thể xả xui sao? Thân thể tôi chấn động. còn chưa kịp thể hiện hốt hoảng đã nghe anh ta nói tiếp, "Lần này liên hoan đương nhiên không tính vào phí công ty. Tôi và Nhiếp Hi Quang sẽ chia nhau trả."
… .
Kinh ngạc —— mọi người nhìn biểu hiện của tôi.
Kinh ngạc —— tôi nhìn biểu hiện của Lâm Tự Sâm.
Tôi yếu ớt hỏi: "Sao tôi cũng phải trả?" .
Mấy bộ phận khác đều là sếp lớn mời mà!
Lâm Tự Sâm vẫn là bộ dạng giải quyết việc chung: "Chẳng lẽ không phải do chúng ta lần lượt gặp chuyện không may mới tạo cơ hội cho người ta đồn đãi sao?"
… Vậy cũng được hả? Chưa kể anh làm ơn đừng kể chuyện như kiểu chúng ta cùng nhau ầm ĩ chứ...
Cuối cùng tôi chỉ có thể hỏi: "Đến chỗ đắt sao?" .
Lâm Tự Sâm hướng tôi mỉm cười.
Tôi vượt qua một ngày một đêm chiến đầu với ánh mắt kỳ quái của đồng nghiệp dành ình...
Ân Khiết lo lắng rầu rĩ nói: "Trời ơi, chỗ phó tổng Lâm chọn có phải là rất sang trọng không nhỉ? Theo ánh mắt bói toán của tôi, bà nhất định dùng hết tiền lương tháng luôn. Có cần tôi cho bà mượn tiền không?"
Tôi thật tình nghĩ mình bị thiên tai ập đến mà. Mời người ta ăn thì không sao hết. Nhưng mà mời ăn để xả xui thì... có hơi vượt quá chỉ số thông minh của tôi.
"Vậy ánh mắt tinh tường của bà giúp tôi tính xem, tôi cứ để hết tiền ở nhà rồi cho phó tổng Lâm trả hết thì thế nào?"
Ân Khiết khinh thường nhìn tôi: "Cái này chả cần biết trước gì. Tôi dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết hôm sau bà sẽ bị tăng ca, khủng khiếp luôn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!