Trong ngày xin nghỉ được nhiên là không được rồi. Tôi tăng ca chuẩn bị thật tốt báo cáo dự toán, sáng sớm hôm sau, đem báo cáo lẫn đơn xin nghỉ đã soạn sẵn để trên bàn làm việc của Lâm Tự Sâm.
Tôi cho rằng đơn xin nghỉ của tôi cũng sẽ giống với những người khác, lặng lẽ được duyệt, nhưng mà tôi chung quy vẫn quá ngây thơ rồi…
Lâm Tự Sâm vừa đến, tôi đã bị anh ta gọi vào văn phòng.
"Vì sao xin nghỉ?" .
"À, cơ thể có chút khó chịu." .
Lâm Tự Sâm ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh ta rơi vào trên người tôi, xem kỹ từ đầu đến chân: "Đáng tiếc thay, tôi từng là bác sĩ, thật sự là không nhìn thấy được em có chỗ nào khó chịu trong người".
Tôi phản xạ có điều kiện hỏi: "Anh là bác sĩ Trung y [1]?" .
[1] Trung y của người Trung Quốc chính là y học dân tộc – Đông y của Việt Nam mình
Không thì làm sao mà có thể đoán bệnh bằng nhìn, nghe, hỏi, sờ được? [2]
[2] Nhìn, nghe, hỏi, sờ là một trong bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, gọi là "tứ chẩn".
Chưa kịp nói hết lời, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, ánh mắt dừng trên người tôi trờ nên lạnh như băng. Tôi giật mình. Anh ta chuyển tầm nhìn, dùng giọng nói kiềm chế nói: "Tôi không duyệt đơn này, em có thể ra ngoài."
Tôi cầm đơn xin nghỉ rầu rĩ ra khỏi phòng làm việc của anh ta. Ân Khiết xấn lại hỏi: "Được duyệt nghỉ rồi hả?"
Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy hỏi: "Bà là bác sĩ Trung y phải không?"
Ân Khiết mờ mịt trả lời: "Không phải. Bà bị động kinh hả?
"Nghe xong câu hỏi đó bà có tức giận không?"
"Cái đó sao mà giận được, cùng lắm là nghĩ bà bị tâm thần thôi."
Cũng phải. Nhưng cứ nghĩ đến phản ứng của Lâm Tự Sâm, thật sự khiến tôi nghĩ mình giẫm phải hố bom. Tôi thở dài một tiếng, xé đơn xin nghỉ rồi ném vào thùng rác, quyết định mấy ngày tới sẽ thu đuôi lại.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mấy ngày tiếp theo ngược lại càng thêm phần náo nhiệt.
Nguyên nhân là do Ân Khiết tìm ra, chúng tôi bị phân biệt đối xử.
"Quá đáng thật, cô ta vừa nhận chức đã được sắp xếp vào tòa nhà B. Cứ xem như phòng đó có người vừa tạm nghỉ việc có chỗ trống đi nữa, cũng có thể sắp xếp cho chúng ta mà, dù sao chúng ta cũng vào trước. Ỷ mình có bàn đạp, quen biết trưởng phòng mà. Tôi tức chết luôn, bộ phận hậu cần thật quá đáng."
Hai tòa nhà A và B ký túc xá của công ty điều kiện không giống nhau. Bên nhà A mỗi phòng ở hai người, có buồng vệ sinh riêng máy giặt các thứ, điều kiện khá tốt. Bên nhà B thì bốn người, đôi khi còn là tám người một phòng. Nhà vệ sinh phòng tắm đều phải dùng chung. Lúc chúng tôi vào làm bên bộ phận hậu cầu nói là nhà A kín phòng rồi, sắp xếp chúng tôi ở nhà B. Ai ngờ đâu Ân Khiết gần đây tìm hiểu được, có người vào sau cả chúng tôi nhưng được xếp vào ở bên nhà A.
Vì vậy bây giờ ký túc xá chúng tôi làm đơn khiếu nại.
"Bà nói coi chúng ta làm sao bây giờ? Không được, chúng ta tuyệt đối không thể cứ lơ đi như vậy. Tôi muốn đi tìm bên hậu cần phản đối!"
Vũ Hoa tuy rằng tính cách hiền lành, nhưng cũng không muốn chịu thiệt, nghe thế thì gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta viết đơn than phiền."
Ân Khiết rầu rĩ nói: "Chỉ sợ có khiếu nại cũng không có tác dụng. Người ta cố tình bỏ qua chúng ta, đến lúc đó người ta đã ở được lâu rồi, chúng ta còn cố chống thì có tác dụng gì chứ."
Tôi suy nghĩ một chút, "Sao không trực tiếp tìm phó tổng Lâm luôn? Trước kia tôi ở bên phòng tài vụ, lúc vào làm trưởng phòng luôn đặc biệt dặn người mới là nếu có chuyện gì về công việc hay sinh hoạt đều có thể nói với anh ta.".
Vũ Hoa gật đầu: "Quản lý bên tôi cũng từng nói qua. Nhưng mà... tìm phó tổng sao?"
"Đương nhiên! Tôi và Ân Khiết làm ở bộ phận quản lí, Vũ Hoa làm ở bộ phận thị trường, đều là do anh ta trực tiếp quản lý. Không tìm anh ta thì tìm ai?"
Nghĩ đến việc anh ta luôn nhàn nhã mà sai tội chạy chỗ này chỗ kia, tăng ca mòn cả chân, tôi trong một lúc nghĩ đến việc này thì cũng là lẽ hiển nhiên mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!