Cùng với lời chất vấn kịch liệt, cổ tay Kiều Thất cũng bị người ta siết chặt.
Cảm xúc dâng trào dữ dội khiến Vương Lệ dùng sức rất mạnh, cổ tay Kiều Thất truyền đến cảm giác đau nhức khó chịu, nhưng cậu đã hoàn toàn không còn tâm trí để để ý đến điều đó nữa.
Những ánh mắt khiếp sợ, nghi hoặc và dò xét của mọi người xung quanh làm tim Kiều Thất đập nhanh đến mức chưa từng có.
Huyết sắc trên mặt Kiều Thất hoàn toàn biến mất, mồ hôi trên trán trong giây lát trở nên lạnh toát, cậu không kiểm soát được mà toàn thân run rẩy.
Tại sao lại là cậu?
Người nhận được lá thư mời đầu tiên thế mà lại là cậu!
"Cậu che giấu cũng giỏi thật đấy, từ đầu đến cuối, không một ai nghi ngờ cậu!" Tất cả cảm xúc tiêu cực dồn nén của Vương Lệ dường như bùng nổ vào giờ phút này, cảm xúc vỡ vụn cùng với lời tra hỏi như trút giận, khiến mỗi một chữ của cô ta như nổ tung bên tai Kiều Thất. Vương Lệ nghiến răng, phát ra âm thanh vừa quái dị vừa khiến Kiều Thất tim đập loạn xạ, "Đúng thật, ai mà nghĩ đến chứ, người trông yếu đuối nhất, đáng được bảo vệ nhất trong đám đông, thế mà lại chính là hung thủ giấu mặt!
Cách che giấu của cậu quả là có tác dụng, lừa được hết tất cả chúng tôi rồi!"
Lời chất vấn lạnh lùng khiến sắc mặt Kiều Thất càng lúc càng trắng bệch.
Mồ hôi nóng hổi từng giọt lăn dài trên má, gương mặt diễm lệ của cậu nhanh chóng ướt đẫm.
Không khí dường như bị rút cạn vào chính lúc này, Kiều Thất cảm thấy mình rơi vào một không gian chân không ngột ngạt. Hô hấp của cậu rối loạn đến lạ thường, trên khuôn mặt trắng bệch toàn là hơi ẩm do mồ hôi mang lại.
"Không phải tôi..." Lời biện bạch của Kiều Thất, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy nhợt nhạt và vô lực.
"Cậu còn muốn giả vờ nữa sao? Đến lúc này rồi, cậu nghĩ mình còn có thể tiếp tục giả vờ được nữa không?" Vương Lệ gần như đang gào thét.
Cổ tay bị người ta nắm chặt hơn, cơn đau từ da thịt thấm vào trong, hàng mi Kiều Thất không ngừng run rẩy.
Ngay lúc sự lo lắng và bối rối hiện rõ trên mặt Kiều Thất, trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, cậu hoảng hốt nhìn thấy điều gì đó.
Cậu lúc này mới nhận ra, ký ức của nguyên chủ không hẳn là hoàn toàn biến mất, mà dưới một hoàn cảnh và điều kiện riêng biệt, nó có thể được kích hoạt.
Kiều Thất mơ hồ thấy được nguyên chủ, người đã trở nên hoảng loạn và bối rối vì đột nhiên nhận được thư mời.
"Cậu" không biết nên làm gì bây giờ, cũng không biết nên chia sẻ với ai.
Sự hoảng sợ và bất an của nguyên chủ như chồng chất lên người Kiều Thất, hô hấp cậu trở nên rối loạn, ngay cả mí mắt cũng run lên vì căng thẳng và sợ hãi.
Chính lúc này, cậu nghe thấy giọng nói của Nghiêm Ca trong ký ức.
Vẫn trước sau như một, dịu dàng và chu đáo.
"Đưa cho tôi, tôi đi cùng em."
Lời nói của người bạn trai đã từng khiến "cậu" mê mẩn, ngọt ngào mà bối rối, vang lên.
Trong lúc ngẩn ngơ, "cậu" một lần nữa xác định, lần này "cậu" đã không chọn sai người.
"Nhưng mà, nếu anh vào đó, có thể sẽ chết cùng em."
"Nếu em chết, tôi cũng không muốn sống nữa." Nghiêm Ca dùng những lời dịu dàng để lừa gạt, "Thay vì để tôi ở bên ngoài thấp thỏm chờ đợi trong lo lắng, chi bằng chúng ta hãy cùng nhau đối mặt. Em quên rồi sao, chúng ta đã thề sẽ cùng nhau đối mặt với mọi nguy hiểm, bây giờ chính là lúc tôi thực hiện lời thề đó."
Nghiêm Ca cười khẽ, dùng những lời ngọt ngào mà nghiêm túc, dệt nên một tấm lưới khiến người ta rung động và không thể từ chối, "Cho dù thật sự phải chết, tôi cũng muốn ở bên cạnh em trước khi chết, chẳng lẽ em không muốn sao? Hơn nữa, mọi chuyện có thể không tệ đến thế, biết đâu chúng ta có thể sống sót trở về."
Những lời ngon ngọt dụ dỗ không ngừng vang vọng bên tai, hàng mi Kiều Thất run rẩy.
Trong khoảnh khắc đôi môi bắt đầu trở nên trắng bệch, những lời Trần Úc từng nói với Kiều Thất bắt đầu trùng khớp vang lên bên tai.
— "Chẳng biết tên Nghiêm Ca đó đã nói những lời ngon tiếng ngọt gì, mà dụ được người đơn thuần như cậu xoay mòng mòng, khiến cậu một hai đòi chia tay với anh trai tôi để đến với anh ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!