Chương 8: (Vô Đề)

Tôi và Tống Uyển chỉ cười. Trưởng căn cứ bưng bát đến, cười nói:

"Cháu còn bé mà đã nghĩ chuyện của người lớn rồi à?"

Thấy trưởng căn cứ đến, tôi trêu:

"Trưởng căn cứ, chú hứa mời cháu uống rượu mấy năm rồi, mà đến giờ cháu vẫn chưa thấy rượu của chú đâu cả."

"Ôi, chẳng phải tôi đã nói sau này sẽ mời cháu sao?"

"Sau này là khi nào ạ?"

Trưởng căn cứ không trả lời, vì còi báo động vang lên. Đoàn zombie ập đến.

Bên ngoài căn cứ đen kịt một màu, toàn là zombie cấp cao.

Trưởng căn cứ lập tức ra lệnh cho dị năng giả tấn công zombie, đồng thời liên lạc cầu cứu các căn cứ khác.

Nhưng tín hiệu không gửi được.

Tối đó, các căn cứ lớn khác cũng bị tấn công.

Bên ngoài căn cứ hỗn loạn.

Đó là những người chưa được cách ly. Để vào căn cứ, họ phải xét nghiệm m.á. u và ở lại ngoài thành ba ngày.

Sau ba ngày, nếu không có gì bất thường, họ mới được vào.

Hôm trước, một căn cứ nhỏ bị tràn. Khi dị năng giả đến, họ thấy một cảnh tượng địa ngục trần gian. Họ chỉ còn cách mang những người sống sót về.

Zombie quá đông.

Chỉ riêng việc giữ căn cứ cũng khiến dị năng giả kiệt sức.

Tôi nghe thấy tiếng kêu cứu bên ngoài và quyết định ra khỏi thành.

Đứng ngoài thành, lôi điện giáng xuống, zombie ngã xuống từng đợt.

Nhan Khả không biết từ đâu chạy theo tôi, đỡ cho tôi một nhát cào của zombie.

Tôi dùng dị năng trói em ấy lại, mắt đỏ hoe:

"Khả Khả, chị trói em lại trước. Nếu em biến thành zombie, chị sẽ tự tay g.i.ế. c em."

Nhan Khả gật đầu:

"Chị ơi, em không sợ."

Zombie quá đông.

Tôi để Nhan Khả sang một bên rồi tiếp tục chiến đấu.

Trưởng căn cứ cũng xuất hiện, ông ấy là dị năng giả hệ Lôi điện cấp 5, giống tôi, gần như phát điên.

Ông hét lên:

"Cháu không cần mạng nữa à? Ai cho cháu ra đây?"

"Chú mới là người không cần mạng đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!