Vị trí kho lương nằm gần núi lớn, đáng lẽ phải vắng người. Nhưng càng đến gần, zombie càng lúc càng đông.
Tôi và Tống Uyển phụ trách tấn công chính, đứng trên nóc xe, quạt dị năng khí thế ngút trời. Lý Bất Ngôn dựng tường nước, cũng coi như ngăn được mùi tanh tưởi, cơ mà zombie đông quá xá.
Đến được kho lương, Lý Bất Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái thứ tường nước đó chẳng cầm cự được lâu. Hơn nữa, chỉ cần zombie mạnh hơn dị năng giả thì tường nước coi như phế.
Tôi tung một cước phá tan cửa kho, bên trong trống rỗng. Cho dù dùng tay không vác đi cũng phải để lại dấu vết gì chứ.
Nhưng ở đây không có gì cả.
Chỉ có một khả năng, có dị năng giả hệ Không Gian đã cuỗm đi trước rồi.
Tôi và Tống Uyển tái mặt.
Đúng lúc đó, zombie bên ngoài đã đuổi kịp. Mấy con zombie cấp cao khoác trên mình bộ quân phục rách nát, mức độ phân hủy và cấp bậc cho thấy chúng đã bị zombie hóa từ những ngày đầu.
Trên người chúng dính đầy m.á. u me, rõ ràng không phải đám bị sốt cao rồi biến thành zombie.
Họ bị cắn.
Nhưng tại sao?
Rõ ràng ở đây thưa thớt dân cư, cho dù có zombie mò đến, với bản lĩnh và vũ khí trong tay, đáng lẽ không thể có chuyện này.
Không có thời gian để suy nghĩ, tôi và Tống Uyển là trùm tấn công, liền đứng chắn phía trước.
8
Hai năm rưỡi, đủ để bảy người chúng tôi phối hợp ăn ý với nhau.
Tường đất mọc lên như nấm, kết hợp với biển nước và sấm sét cuồn cuộn.
Tôi và Tống Uyển vừa đánh vừa rút, ở đây gần núi, nhỡ đâu lũ động vật zombie kéo đến thì sấp mặt.
Lửa của Tống Uyển nướng zombie cháy đen thui.
Nhưng chặn đường chúng tôi là mấy con zombie cấp 4.
Trong mắt Tống Uyển ánh lên vẻ kiên quyết, cô ấy lại định ngưng tụ cầu lửa. Tôi nhanh tay tung một chưởng điện xuống trước mặt cô ấy: Cậu điên à?
Dị năng giả mà cạn kiệt dị năng thì sẽ bị biến thành zombie đấy!
Tống Uyển ngẩng đầu, mặt mày nghiêm trọng:
"Tớ là đội trưởng, tớ phải có trách nhiệm với mọi người!"
Tôi và Tống Uyển đều hiểu, hôm nay chúng tôi phải tử chiến một trận.
Còn nước còn tát.
Nói rồi tôi chắp tay, tạo ra một quả cầu điện rồi phóng xuống. Đúng thời khắc then chốt, tôi đã thành công lên cấp 5.
Lý Bất Ngôn người đầy m.á. u me, thở phào nhẹ nhõm:
"Hú hồn. May mà Tô Tô lên cấp 5, không thì hôm nay chúng ta toi đời rồi."
Lúc đó, tôi thật sự tin rằng chúng tôi sẽ cùng nhau sống sót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!