Chương 3: (Vô Đề)

Ngay tối đó tôi sốt cao, toàn thân đau nhức, ý thức mơ hồ, trong đầu toàn câu nói của Vi Vi—

"Sao, cô cũng muốn có dị năng à? Đi cho zombie cắn một miếng đi, biết đâu lại được đấy."

Tôi vượt qua quá trình zombie hóa, có được dị năng hệ Lôi điện.

Tìm kiếm vật tư trong cao ốc, tôi thấy chiếc xe vẫn đậu dưới lầu, lái xe, tôi theo bản năng nhìn ghế phụ, ghế phụ trống không, khóe mắt liếc thấy hộp cơm.

Mở hộp cơm, bên trong có sủi cảo.

Trước khi xuất phát, thím hiếm hoi xa xỉ, mỉm cười nói:

"Lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, ăn xong sủi cảo, nhất định sẽ bình an đến căn cứ."

Nói là xa xỉ, thật ra chỉ gói mười sáu cái, mỗi người tám cái.

Vậy mà giờ trong hộp cơm còn sáu cái.

Thím nói dối. Thím muốn để dành cho tôi, không nỡ ăn hết.

Tối hôm đó tôi ăn hết sủi cảo, cất hộp cơm, không rơi nước mắt, chỉ là cảm thấy, tôi sẽ không bao giờ ăn sủi cảo nữa.

5

Khi mới vào căn cứ, tôi gia nhập đội dị năng.

Đội trưởng là Tống Uyển, cô gái có dị năng hệ Hỏa cấp 3, tính tình nóng nảy.

Tuy nhiên, cô ấy đối xử với người trong đội rất tốt.

Cô ấy thường lấy điểm tích lũy thân phận đổi đồ, rồi gọi cả đội đi ăn lẩu.

Mọi người trong đôi tuổi tác đều xấp xỉ nhau, trước tận thế đều là sinh viên, trừ tôi, Tống Uyển và những người còn lại đều đến từ cùng một khu đại học.

Khi cùng nhau đi tiêu diệt zombie tìm vật tư, chúng tôi phối hợp ăn ý, buổi tối, Tống Uyển sẽ dẫn chúng tôi tiêu diệt zombie gần nơi đóng quân, rồi đốt lửa, chúng tôi ngồi vây quanh gặm bánh lương khô.

Lý Bất Ngôn, người nhỏ tuổi nhất đội, dùng dị năng hệ Thủy lấp đầy mấy chậu nước lớn, cười hì hì nói:

"Đội trưởng, làm nóng đi."

Tống Uyển vừa làm nóng nước vừa cằn nhằn:

"Tớ chịu cậu thật đấy, tận thế đến nơi rồi mà vẫn còn kỹ tính thế?" Lý Bất Ngôn cười hề hề đáp lời Tống Uyển, tay thoăn thoắt chia nước nóng:

"Ra ngoài ai cũng phải chịu khổ, cố gắng dễ chịu chút nào hay chút đó."

Tống Uyển cũng phì cười:

"Đúng là nhờ đội mình có dị năng hệ Thủy nên mới dám xài nước kiểu này."

Giữa mùa đông, tối đến lạnh thấu xương.

Tôi lấy nửa chai rượu nhỏ từ ba lô:

"Làm vài hớp cho ấm bụng nào."

Tống Uyển nhướng mày nhìn chai rượu:

"Ủa, chẳng phải chai này Tô Tô vất vả lắm mới kiếm được à? Còn định bụng biếu trưởng căn cứ để nhờ ổng ngó nghiêng tin tức về bố mẹ cậu nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!