Tôi tìm đến phòng Nhan Khả. Lật tung chăn ra, thấy mảnh giấy...
"Chị ơi, em có thể bức phá để đánh zombie vương một phát, hi vọng có thể giúp chị sống sót. Chị đừng làm khó mấy chuyên gia nha, thuốc là em lén lấy đấy. Từ hồi được cứu, em luôn theo chị, được chị chăm sóc năm năm, phải giúp chị một tay chứ."
Nhan Khả mới mười tám.
Cái tuổi còn đang cắp sách tới trường trước tận thế. Mười ba tuổi được tôi với Tống Uyển cứu. Năm đó, tận mắt thấy trưởng căn cứ Chu Nho lấy thân mình bảo vệ thành. Cũng năm đó, bị zombie cắn, kích hoạt dị năng hệ Thủy. Năm mười lăm, tận mắt thấy Tống Uyển hy sinh.
Giờ mới mười tám.
Mấy Trưởng căn cứ với chuyên gia đuổi theo. Chuyên gia nhìn mảnh giấy, ấp úng: Tôi...
"Dù sao thì viện bị mất đồ cũng phải phạt. Kể cả có thuốc, cũng phải chịu phạt chứ?"
Vâng.
"Em ấy lấy thuốc dùng được bao lâu rồi?"
Chuyên gia gọi cho Viện, rồi im lặng:
"Hai tiếng. Thuốc làm zombie không nghe zombie vương không có nhiều. Tính ra cũng được hai ngày. Cô bé chỉ lấy một ít thôi."
...
Lúc ăn cơm tối, tôi bỗng thấy nhói tim, trưởng căn cứ phía Bắc đối diện lo lắng: Không sao chứ?
Tôi lắc đầu: Không sao. Rồi nói thêm:
"À, sau này hết tận thế, chắc phải xây đài tưởng niệm nhỉ? Đến lúc đấy, ghi tên con bé hay đi với tôi vào đội 001 luôn đi. Tên nó là Nhan Khả, dị năng hệ Thủy, hy sinh năm..."
Ngẩn ra, nhìn đồng hồ:
"Mùa đông năm thứ mười tận thế."
Trưởng căn cứ phía Bắc nghẹn ngào: Được.
18
Tìm thấy zombie vương, nó vẫn còn thương tích.
Đến cấp độ này, nhìn bề ngoài, nó gần như giống người rồi.
Nếu cho zombie thêm thời gian, chúng trà trộn vào căn cứ, nhân loại coi như xong.
Lại là con người?
Tôi chẳng buồn khách sáo, tung dị năng luôn.
Hệ thống im thin thít nãy giờ bỗng gào lên trong đầu tôi: [Cô c.h.ế. t rồi tôi biết làm sao! Cô c.h.ế. t tôi cũng toi đấy! Tôi không muốn chết! Cho tôi thêm chục năm nữa hồi phục thì tôi đã thoát được cô rồi!]
"Im miệng! Tôi còn chưa chết! Có vẻ nó bị thương nặng đấy!"
[Lỡ đâu!]
Zombie vương tấn công tới, trời đất biến sắc, chỉ còn dị năng đối chọi.
"Vậy thì c.h.ế. t chung thôi!"
Dị năng sắp cạn, mơ màng, tôi nghe thấy ai đó nói...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!