Mười năm mạt thế, nhân loại chẳng còn một phần mười.
Đứng nghe bọn họ nói chuyện, tôi thấy con người nhỏ bé thật, nhưng cũng thật kiên cường.
Đám dị năng giả lại quay sang tôi:
"Trưởng căn cứ Lâm, hôm đó đi chung cho vui nha?"
Tôi lắc đầu:
"Thôi, tôi không uống được."
Có người ghé tai nói nhỏ:
"Cậu không biết à? Trước kia, Trưởng căn cứ phía Nam trước khi mất có để lại rượu cho Trưởng căn cứ Lâm. Từ đó đến giờ, Trưởng căn cứ Lâm không đụng một giọt."
Trưởng căn cứ Tống?
"Không phải người này. Là người trước nữa cơ. Thôi bỏ đi, Trưởng căn cứ Tống là bạn thân chí cốt của Trưởng căn cứ Lâm đấy."
...
Mùa xuân năm thứ chín mạt thế, căn cứ phía Tây báo nguy, lần đó tôi trọng thương.
Trong cơn mê man, hình như có người túc trực bên cạnh chăm sóc, tôi khản giọng gọi:
La Tình?
"Ơ? Chị Tô Tô nói gì ạ?"
Tôi không nghe rõ, cứ lẩm bẩm:
"Cảm ơn nha. Khỏe rồi tôi sẽ mua son cho cậu."
Đến khi tỉnh lại mới biết, người bên cạnh là Nhan Khả.
Mắt em ấy đỏ hoe, thấy tôi tỉnh liền oà khóc:
"Chị Tô Tô, chị làm em hết hồn."
Chị không sao.
Sau đó, Nhan Khả hỏi:
"Chị Tô Tô, La Tình là ai vậy ạ?"
Tôi ngơ ngác nhìn tờ lịch trên bàn, giờ là năm nào rồi?
Một lúc sau mới khẽ nói:
"Người quen cũ thôi. Mất năm thứ ba mạt thế rồi."
Sáu năm rồi, tôi không dám để người xưa vào mộng. Mạt thế vẫn chưa kết thúc, Tống Uyển cũng đã mất vào mùa thu năm thứ bảy.
Tôi sợ họ hỏi:
"Phó đội, mạt thế hết chưa?"
"Phó đội, chị với Đội trưởng vẫn ổn chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!