Chương 94: Ngoại truyện – Hạ Tử Tham và Ngu Cư Dung

Từ khi Hạ Tử Tham có ký ức, cậu ta đã phải chịu đựng những trận đòn roi của mẹ ruột mà tiếp tục sống. 

Lý do bị đánh thì có rất nhiều, đôi khi bà ta thậm chí còn chẳng cần lý do, chỉ đơn giản là vì tâm trạng không tốt.

Hạ Tử Tham thường nghe bà ta chửi rủa, chửi hàng xóm, chửi đồng nghiệp, chửi cả thế giới này.

Dần dần, Hạ Tử Tham cũng thấm nhuần những điều tiêu cực, cậu ta nhìn mọi thứ bằng con mắt ác ý, rất hiếm ai có thể để lại cho cậu ta ấn tượng tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mà Hạ Diên Đình là một trong số ít những người đó.

Lúc chưa gặp Hạ Diên Đình, cậu ta chỉ nghe được tên của hắn từ miệng Hạ Nhiên Tiệp, dù vậy Hạ Tử Tham vẫn có rất nhiều sự tưởng tượng về người anh trai này. 

Đến khi thực sự gặp được Hạ Diên Đình, cậu ta nhận ra hắn hoàn toàn giống với tất cả những tưởng tượng của mình.

Anh trai của cậu ta xuất sắc, vững vàng, luôn có thể bảo vệ cậu ta trong những lúc quan trọng.

Trái ngược hoàn toàn với Hạ Diên Đình là Ngu Cư Dung.

Mặc dù Hạ Tử Tham không thích giới này, nhưng ác cảm đó giống như một bản năng, là bản năng tự bảo vệ mình, rất hiếm khi cậu ta chán ghét một người như cách mà ta cậu chán ghét Ngu Cư Dung.

Dù ghét nhưng cậu ta vẫn sẽ vì một cuộc gọi từ Ngu Cư Dung mà gấp gáp lên máy bay về nước vào giữa đêm.

"Sáng nay Ngu Cư Dung ra ngoài đã cầm theo cái xẻng."

Em bé có chút đầy bụng, Thẩm Đình Châu đang định xé miếng dán rốn để dán lên áo nhỏ của bé thì Tô Du đã đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, Thẩm Đình Châu ngước lên nhìn cậu ta. Mặc dù em bé đã hơn 2 tháng tuổi, nhưng Tô Du dường như vẫn còn trong giai đoạn ở cữ, trên người đắp chăn nhung, đầu đội mũ len, ngũ quan thanh tú xinh đẹp.

Tô Du lấy lý do sức khỏe không tốt, nhiều lần gọi điện cho Thẩm Đình Châu.

May mà khoảng thời gian này Hứa Tuẫn đang bận rộn với chuyện đám cưới, nếu không, cứ thấy Thẩm Đình Châu phải chạy đến đây hằng ngày, chắc chắn hắn sẽ không tha cho Tô Du.

Tô Du lộ vẻ mặt ngây thơ, nói: "Người nhà họ Ngu mà đã cầm xẻng ra ngoài thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là đi chôn xác."

Thẩm Đình Châu: !

Nhưng những lời nói tiếp theo của Tô Du càng khiến người ta phải kinh ngạc hơn: "Trước đây A Yến cũng đã cầm xẻng."

Thẩm Đình Châu: !!

Tô Du: "Anh ấy nói muốn giúp tôi chôn xác người ta."

Thẩm Đình Châu: !!!

Sau thời gian dài tiếp xúc với Tô Du, Thẩm Đình Châu cảm thấy chẳng có gì có thể khiến anh thấy sốc hơn nữa.

Nhưng thực tế đã chứng minh — Hoa tộc luôn có thể thử thách giới hạn của anh.

"Nhưng tôi rất ngoan, không để A Yến giúp tôi chôn xác người ta đâu." Trong lúc Tô Du chờ Thẩm Đình Châu khen ngợi mình, cậu ta vẫn không quên dìm Ngu Cư Dung: "Ngu Cư Dung thì khác, anh ta xấu tính như vậy, chắc chắn là ra ngoài làm chuyện xấu rồi."

Thẩm Đình Châu mất một lúc lâu mới tìm lại giọng nói của mình: "Cậu… Cậu lại lừa tôi, đúng không?"

Tô Du: "Tất nhiên là không rồi, làm sao tôi lại lừa anh được!"

Thẩm Đình Châu:… Chẳng phải lừa tôi là bản năng của cậu sao?

Thấy anh không tin, Tô Du ấm ức nói: "Vì tôi lo lắng cho Tiểu Chu anh yêu nhất sẽ gặp chuyện nên mới nói cho anh, sao anh có thể nghĩ tôi là người như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!