Chương 50: (Vô Đề)

Buổi tối, bà Phó tổ chức một buổi tiệc nướng gia đình trong sân vườn.

Thẩm Đình Châu là "nhân viên ngoài biên chế" theo Hứa Tuẫn tham gia BBQ lần này.

Vốn Thẩm Đình Châu là người nướng chính, còn Hứa Tuẫn chỉ đứng bên cạnh đưa nguyên liệu nấu ăn, nhưng anh tạm thời nhận được một cuộc điện thoại, Hứa Tuẫn liền đảm nhiệm vai trò nướng chính.

Thẩm Đình Châu đi tới một nơi yên tĩnh, nói vài câu với người bên kia điện thoại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh vào phòng khách rửa tay, lại nghe Tang Kình nói: "Đi lấy chút đá bào trong tủ lạnh."

Thẩm Đình Châu nhìn trái nhìn phải, thấy trong phòng khách chỉ có mình anh, xác định Tang Kình đang nói với mình bèn đi vào phòng bếp.

Tủ lạnh của nhà họ Phó là loại âm tường, Thẩm Đình Châu nghiên cứu một lúc rồi mở ngăn chứa đá.

Tang Kình quay lưng về phía anh, ông đang làm sashimi trên quầy bếp.

Khi Thẩm Đình Châu mang đá bào đến, Tang Kình hơi kinh ngạc, sau đó áy náy nói: "Tôi không biết là cậu, làm phiền cậu rồi."

"Không phiền ạ, tiện tay mà thôi." Thẩm Đình Châu hỏi: "Chú có cần giúp gì nữa không?"

Tang Kình cười khéo léo từ chối, nhưng Thẩm Đình Châu vẫn chưa rời đi ngay.

Nhìn kỹ thuật cắt gọt lưu loát của Tang Kình, mỗi lát cá sống mỏng và đều nhau được cuộn lại thành hình hoa tươi, trên đĩa còn đặt những bông hoa trang trí được làm từ củ cải đường rất đẹp mắt, Thẩm Đình Châu sợ hãi thán phục.

Một đôi tay thật khéo, cảm giác như đạt đến trình độ của một đầu bếp thượng hạng.

Lần này Tang Kình đeo găng tay trong suốt chuyên dụng của đầu bếp, Thẩm Đình Châu phát hiện vị trí ngón út bên phải của ông trống rỗng.

Dường như nhận ra ánh mắt anh, Tang Kình bình tĩnh nói: "Là tôi tự cắt."

Thẩm Đình Châu: "Dạ?"

Tang Kình: "Theo quy tắc của Thiên Môn, rời đi phải cắt một ngón tay."

Thẩm Đình Châu: … Thiên Môn này là Thiên Môn mà anh đang nghĩ sao?

Giọng quản gia vang lên từ phía sau: "Không ngờ ông Tang lại là người trong Thiên Môn."

Sự xuất hiện đột ngột của quản gia dọa Thẩm Đình Châu nhảy dựng, anh nhìn về phía quản gia đang cầm ly trà, vẻ mặt thần bí mỉm cười.

Thẩm Đình Châu: Cảm giác tiếp theo sẽ là một cuộc đối thoại khó lường.

Tang Kình cắt miếng cá sống cuối cùng, cuộn thành một bó hoa xinh đẹp, lúc này mới ngẩng đầu nhìn quản gia, khuôn mặt kia vẫn nghiêm túc ổn trọng như cũ.

Ông thản nhiên nói: "Lúc còn trẻ không hiểu chuyện."

Quản gia thưởng thức một ngụm trà, mỉm cười nói: "Đúng là có chút không hiểu chuyện."

Tang Kình cũng không tức giận, thay một con dao khác để điêu khắc hoa trên cà rốt: "Nghe nói trước kia quản gia từng là trùm mafia?"

Cái gì? Mafia!

Lời này khiến cả ba đời nhà Thẩm Đình Châu khiếp sợ.

Mẹ ơi, quản gia bây giờ cũng phải có lai lịch phức tạp đặc sắc như vậy sao?

Quản gia cười: "Làm sao sánh được với Thiên Môn của các ông, chúng tôi không cắt ngón tay."

Tang Kình lạnh nhạt: "Cắt ngón tay còn tốt hơn ăn đạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!