Chương 49: (Vô Đề)

Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Tuẫn, Thẩm Đình Châu đành nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói kiêu căng, còn có chút làm ra vẻ: "Đình Châu, lâu rồi không liên lạc, dạo này cậu có khỏe không?"

Thẩm Đình Châu cảm thấy Hứa Tuẫn hơi nhích về phía anh, giọng nói vô thức trở nên căng thẳng: "Rất khỏe, còn anh?"

Phó Hoài Phỉ vẫn giữ giọng điệu như vậy: "Tôi cũng rất khỏe, chớ quá mức nhớ nhung tôi."

Thẩm Đình Châu cứ tưởng bản thân xuyên về những năm 50-60, cảm giác trên người đang mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Phó Hoài Phỉ ho khan vài tiếng, hơi ngẩng đầu để lộ cái cổ duyên dáng, làm cho không khí trở nên u buồn.

"Lần trước chia tay quá vội vàng, thậm chí chưa kịp nói một tiếng tạm biệt, lời muốn nói với cậu còn chưa kịp nói ra, món quà định tặng cũng chưa đến tay cậu."

Hứa Tuẫn tiến lại gần điện thoại: "Cậu, nói tiếng người đi, đừng đọc mấy đoạn văn lộn xộn kia."

Thẩm Đình Châu: …

Phó Hoài Phỉ rụt cổ lại, ngạc nhiên lại nghi ngờ: "Tiểu Tuần?"

Hứa Tuẫn rất tự nhiên cầm lấy điện thoại của Thẩm Đình Châu: "Cháu đang ở bên bác sĩ Thẩm."

Thẩm Đình Châu nhíu mày, cảm giác lời này hơi lạ.

Hứa Tuẫn thản nhiên nói: "Cậu, cậu nói tiếp đi, cháu và bác sĩ Thẩm đều đang nghe đây."

Phó Hoài Phỉ lại duỗi cổ ra, nhưng không còn không khí ưu thương nữa, đành phải khô khan nói: "Lần trước cậu và Đình Châu đi quán cà phê mèo, cậu bảo người ta quay lại một đoạn video, định tặng cho cậu ấy."

Mắt Thẩm Đình Châu sáng lên, là video anh v**t v* mèo Bách Vạn và mèo vũ nữ.

Nhưng nghĩ đến mình là người đã có mèo, hơn nữa còn từng thề yêu mèo trong nhà nhất, Thẩm Đình Châu cố gắng kìm nén sự vui sướng trong lòng.

Hứa Tuẫn nhìn thoáng qua Thẩm Đình Châu, sau đó nói: "Vậy cậu gửi qua đây đi."

Phó Hoài Phỉ rụt rè nói: "Hôm nay đã gửi qua rồi."

Tuy rằng hai ngày nữa anh ta sẽ trở về, nhưng vẫn giữ phong cách thích gửi thư như cũ.

Hứa Tuẫn: "Bọn cháu biết rồi, còn chuyện gì nữa không ạ?"

Phó Hoài Phỉ: "… Hết rồi."

Thực ra là vẫn còn một chút.

Lần trước lúc chia tay với Thẩm Đình Châu, trạng thái của anh ta không tốt lắm. Theo lời của Tiểu Tang thì anh ta đã gầy đến mức biến dạng, vậy nên lúc Thẩm Đình Châu rời đi, anh ta không ra tiễn.

Là một người trọng thể diện, Phó Hoài Phỉ muốn thanh lịch đủ để bù đắp cho lần chia tay tiếc nuối trước đó.

"Thực ra tôi…" Phó Hoài Phỉ dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài: "Nói với Đình Châu, bảo cậu ấy giữ gìn sức khỏe."

Cả 2 chung quy không có duyên phận, sao phải cưỡng cầu chứ.

"Biết rồi." Hứa Tuẫn mỉm cười: "Cậu, cũng chúc cậu và quản gia Tiểu Tang hạnh phúc."

Cúp máy xong, Phó Hoài Phỉ tao nhã nằm úp sấp xuống giường. Vài giây sau anh ta đột nhiên ngẩng đầu, chúc anh ta và quản gia Tiểu Tang hạnh phúc là sao?

Tang Nham bưng khay bước vào.  

Thấy Phó Hoài Phỉ nhíu mày như đang suy tư, cậu ta đặt khay xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy cậu chủ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!