Đầu của Hứa Tuẫn lại cúi thấp thêm vài phần, Thẩm Đình Châu nín thở, tiếng tim đập nơi lồng ngực đinh tai nhức óc.
Ánh mắt đối phương nhìn qua khiến cả người anh không được tự nhiên, như thể nhịp tim hoảng loạn của mình đã bị đối phương nghe thấy.
Thẩm Đình Châu nóng lòng muốn thoát khỏi tình huống khó xử này, đầu óc trống rỗng bất chợt làm ra một hành động mà ngay cả anh cũng không hiểu nổi—
Anh ngẩng đầu lên, húc thẳng vào đầu Hứa Tuẫn một cái.
Nhìn thấy Hứa Tuẫn khiếp sợ lui về phía sau nửa bước, trong lòng Thẩm Đình Châu như muốn hóa thành một con gà thét chói tai.
——A a a a, anh đang làm cái gì vậy!
——Tại sao lại đi húc đầu Hứa Tuẫn, có phải sáng nay anh bị Chu Tử Tham ảnh hưởng không?
——A a a a a, cứu mạng!!!
Cho dù có đào mười cái hố dưới đất cũng không thể khiến anh giảm bớt cảm giác xấu hổ trong lòng.
Hứa Tuẫn ôm trán, giữ nguyên biểu cảm ngơ ngác lại khiếp sợ: "Anh… đánh tôi?"
Thẩm Đình Châu hận không thể chui xuống đất trốn.
Lúc đó động tác của Chu Tử Tham trông quá mượt mà, thế cho nên anh đã quên mất kiến thức vật lý cơ bản, trán mình cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Nhưng dường như Hứa Tuẫn đau hơn anh nhiều, cảm giác hơi thở của hắn yếu ớt hẳn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Đình Châu, ý lên án vô cùng rõ: "Anh đánh tôi!"
Lần này biến thành câu khẳng định.
Trong lòng Thẩm Đình Châu run lên, anh vội vàng tiến tới xoa trán cho Hứa Tuẫn.
Hối hận và xấu hổ đan xen trong lòng anh: "Xin… xin lỗi."
Hứa Tuẫn tựa đầu về phía Thẩm Đình Châu, giống như một người giả vờ bị đụng trúng nằm ăn vạ trước chiếc xe sang trọng, giọng nói yếu ớt: "Hôm nay tôi họp cả ngày, đầu tôi đã muốn nổ tung rồi, vậy mà anh còn đánh tôi."
Thẩm Đình Châu xấu hổ không chịu nổi, ngoài câu xin lỗi khô khốc kia, anh cũng không biết còn có thể nói cái gì.
Hứa Tuẫn quay đầu lại, gối một bên mặt lên vai Thẩm Đình Châu, giương mắt nhìn anh.
Hai gò má Thẩm Đình Châu ửng đỏ, lông mi liên tục chớp lên chớp xuống, không còn vẻ trưởng thành như trước nữa mà trông như sắp vỡ nát, vẻ mặt kiểu "Ai đó cứu tôi với, ai đó cứu tôi với".
Môi Hứa tuẫn cong lên một góc nhỏ.
Thẩm Đình Châu dường như đã nhận ra, anh dời tầm mắt xuống, đối diện với đôi mắt đen láy sáng ngời của Hứa Tuẫn.
Hắn lập tức thu lại nụ cười, tiếp tục lên án: "Anh đánh tôi!"
Thẩm Đình Châu chột dạ, dời mắt đi một chút.
Chờ qua cơn hoảng loạn kia, bản năng con người trỗi dậy, anh bắt đầu tìm cách biện minh cho mình.
"Cái này sao có thể coi là đánh được chứ." Thẩm Đình Châu nhỏ giọng giải thích: "Cùng lắm chỉ là… không cẩn thận đụng một chút thôi."
Sao lúc trước thoạt nhìn Ngu Cư Dung không bị đau lắm nhỉ?
Ánh mắt Thẩm Đình Châu lại hạ xuống, dừng trên khuôn mặt đẹp trai của Hứa Tuẫn, anh có chút nghi ngờ không biết có phải hắn quá yếu đuối rồi không.
Ý tứ của Thẩm Đình Châu quá rõ ràng, ánh mắt của Hứa Tuẫn tối sầm lại, hắn ra sức dựa lên vai anh.
Hắn hung hăng nói: "Tôi cũng muốn anh bị mệt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!