Hạ Diên Đình lại mất tích.
Khi Thẩm Đình Châu nhận được cuộc gọi từ nhà họ Hạ, anh kinh ngạc đến mức phun ra một ngụm bọt trắng.
Anh nhanh chóng dùng nước súc miệng, đặt bàn chải điện xuống, hỏi bên kia xảy ra chuyện gì.
Hạ Diên Đình có lẽ đã bỏ nhà đi vào lúc nửa đêm, buổi sáng bảo mẫu chăm sóc hắn tới gõ cửa phòng, nhưng đã thấy người đi phòng lạnh từ lâu.
Thẩm Đình Châu cúp điện thoại, anh do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhắn tin hỏi Giang Ký.
Giang Ký nhanh chóng trả lời anh: [Tôi không thấy anh ấy.]
Thẩm Đình Châu: [Nếu gặp anh ấy thì liên hệ với tôi nhé.]
Giang Ký: [Ừ, tôi biết rồi, bác sĩ Thẩm.]
Giang Ký đang chuẩn bị cho một kỳ thi lớn, trước mắt còn ở lại thủ đô, ban ngày ra ngoài làm công, buổi tối ở nhà ôn thi.
Tin nhắn của Thẩm Đình Châu khiến anh ta ngẩn người trong phòng khách chật hẹp khoảng một phút.
7:40, anh ta còn phải đến chỗ làm việc quẹt thẻ. Giang Ký đứng dậy mang giày, vừa mở cửa phòng, một bóng đen ngồi dựa vào cửa phòng đã ngã về phía anh ta.
Khi nhìn thấy khuôn mặt dụi mắt quay lại, tim Giang Ký chợt nhói lên.
Hạ Diên Đình nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Giang Ký bèn lập tức tỉnh táo, đôi mắt sáng lên: "Giang Giang."
Giang Ký nhìn trái nhìn phải, không thấy ai khác ngoài Hạ Diên Đình, nửa ngạc nhiên nửa nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại đến đây được?"
Hạ Diên Đình ôm ba lô đứng dậy: "Tôi đón xe đến."
Giang Ký nhíu mày: "Ai nói cho anh biết địa chỉ hiện tại của tôi?"
Ngay cả Thẩm Đình Châu cũng không biết, Giang Ký chỉ nói mình đã chuyển đến chỗ mới, đối phương cũng không hỏi vị trí cụ thể của anh ta.
Hạ Diên Đình không trả lời câu hỏi này mà mở khóa kéo ba lô ra, lấy lòng nói: "Cái này cho cậu."
Giang Ký cúi đầu nhìn, một ba lô đầy tờ 100 tệ.
Hạ Diên Đình nhét ba lô vào lòng Giang Ký: "Đây đều là tiền của tôi, cho cậu hết."
Giang Ký đẩy chiếc ba lô trở lại, nghiêm túc nói: "Sao anh ra ngoài mà không nói với người nhà?"
Hạ Diên Đình ôm chiếc ba lô đen, vẻ mặt có chút luống cuống: "… Bọn họ không cho tôi tìm cậu, nhưng tôi nhớ cậu."
Giang Ký tránh ánh mắt của Hạ Diên Đình, anh ta lấy điện thoại ra, lạnh nhạt nói: "Anh phải về nhà, tôi không có thời gian chăm sóc anh."
Hạ Diên Đình buồn bã nói: "Tôi biết cậu ghét tôi, bọn họ nói tôi trước đây đối xử với cậu không tốt."
Giang Ký hơi khựng lại, cụp mắt xuống nói: "Để bác sĩ Thẩm đưa anh về."
Hạ Diên Đình nhẹ nhàng kéo Giang Ký một cái, không rõ là đang làm nũng hay năn nỉ: "Cậu đừng giận tôi nữa, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Giang Ký im lặng vài giây, rồi vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Đình Châu.
Hạ Diên Đình nghe Giang Ký muốn hắn đi, vành mắt đỏ bừng: "Tôi rất nhớ cậu, ngày nào cũng rất nhớ cậu."
Thái độ thấp kém này không phải phong cách của Hạ Diên Đình, những lời này trước đây hắn cũng chưa từng nói.
Hai người bọn họ ở cùng nhau phần lớn thời gian đều là cãi vã, đánh nhau, lên giường, gần như ngày nào cũng lặp lại những chuyện đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!