Tô Du ở bên ngoài gõ cửa: "Bác sĩ Thẩm."
Tô Tường bên trong phấn khích nói: "Tôi đã trốn xong rồi, anh mau ra mở cửa đi."
Giữa hai tiếng thúc giục này, Thẩm Đình Châu bất ngờ bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ: "Chỉ cần mình không thấy xấu hổ, thì chẳng có điều gì có thể làm mình ngại ngùng được."
Thẩm Đình Châu dùng trạng thái tinh thần tốt nhất đi ra mở cửa phòng.
Tô Du liếc vào trong phòng một cái, vẻ ngoài trông có vẻ ngây thơ nhưng thực chất ẩn chứa ý đồ: "Bác sĩ Thẩm, sao anh mở cửa lâu thế? Tôi đợi anh mãi, bên trong có gì mà tôi không thể thấy à?"
Chưa đợi Thẩm Đình Châu nói gì, Tô Tường đã mở tủ quần áo ra, gấp không chờ được mà tự hiện thân.
Tô Tường ngạo nghễ cười lớn: "Ha ha, không ngờ tới chứ gì, em ở đây này!"
Thẩm Đình Châu:…
Anh không ngờ rằng Tô Tường lại không giữ được bình tĩnh đến thế. Khó trách cậu ta luôn thua kém Tô Du, hoàn toàn thiếu tinh ý và kế hoạch.
Tô Du lùi lại nửa bước, vừa kinh ngạc vừa đau lòng: "Bác sĩ Thẩm, anh, các người…"
"Đúng vậy." Tô Tường cởi hai cúc áo, bước đến bên cạnh Thẩm Đình Châu: "Em và bác sĩ Thẩm đúng như những gì anh nghĩ!"
Tô Du ôm lấy cái bụng bầu của mình, loạng choạng lảo đảo: "Một người là em trai tôi, một người là… bác sĩ của tôi, sao các người có thể như vậy?"
Tô Tường nở nụ cười độc ác, từng bước tiến lại gần Tô Du: "Xin lỗi anh trai, bác sĩ Thẩm của anh, em đã chiếm được rồi."
Thẩm Đình Châu lẳng lặng nhìn hai anh em trình diễn vở kịch máu chó này.
Cảm giác như dù không có anh thì hai người kia vẫn có thể tự mình làm trò được.
Tô Du đau khổ tột cùng, cắn chặt môi và lắc đầu liên tục: "Không thể nào, không thể nào."
"Tự lừa mình dối người thì có ích gì?" Tô Tường biển diễn một màn phản diện kinh điển: "Nói thật với anh, lúc anh gõ cửa em còn nằm trên giường bác sĩ Thẩm, mặc quần áo của anh, ngủ trên giường của anh, ôm…bác sĩ Thẩm của anh."
Bác sĩ Thẩm bị đặt điều chỉ có thể mỉm cười, cười, cười.
"A, bụng của tôi."
Tô Du khoa trương hét lên một tiếng rồi ôm bụng ngã ngồi xuống đất.
Tô Tường khinh thường hừ một tiếng: "Đừng có giả vờ nữa anh trai ơi, chỉ là ngã ngồi một cái thôi, làm sao có thể đau bụng được?"
Thẩm Đình Châu nhíu mày, không đúng lắm, câu thoại này hình như nên là do tên "cặn bã" là anh nói mới đúng?
Tô Du ôm bụng, khản giọng nói: "Con của tôi, con của tôi."
Tô Tường ở một bên càn rỡ cười to: "Tô Du, anh cũng có ngày hôm nay."
Một bóng dáng cao lớn nhanh chóng bước tới, đẩy Tô Tường sang một bên, cúi xuống đỡ lấy vai Tô Du: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"
Tô Du nắm chặt áo của Ngu Minh Yến, đau đớn nói: "Con của em, bọn họ…"
Sợ Ngu Minh Yến hiểu lầm rằng đứa trẻ thật sự gặp chuyện, Thẩm Đình Châu vừa định bước ra giải thích thì Ngu Minh Yến đã bế Tô Du lên: "Cố chịu một chút, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay."
"Nếu em ấy và đứa trẻ trong bụng có mệnh hệ gì…" Ngu Minh Yến lạnh lùng liếc qua: "Tôi sẽ bắt tất cả các người chôn cùng."
Thẩm Đình Châu: Phụt –
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!