Chương 45: (Vô Đề)

Khác với vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết của Tô Du, ngoại hình của Tô Tường mang tính công kích cực kỳ mạnh. Đôi mắt cậu ta rất to, tròn trịa và đẹp, nhưng phần lòng trắng lại nhiều hơn, tạo cảm giác như một kẻ đầy mưu mô xảo quyệt. Thẩm Đình Châu thầm kinh ngạc, quả là một gương mặt tiêu chuẩn của phản diện xinh đẹp độc ác.

Tô Tường vừa bước vào đã nhanh chóng nhận ra bầu không khí không bình thường của ngôi nhà này. Cậu ta lườm Thẩm Đình Châu bằng đôi mắt to tròn, nét tâm cơ trên khuôn mặt hoàn toàn không thể che giấu được. Trong vòng 3-4 giây nhìn Thẩm Đình Châu, ít nhất cậu ta cũng nghĩ ra 7-8 ý đồ xấu.

Tô Du chẳng hề kiêng nể gì đứa em này, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn giữ mắt nữa thì nói thẳng."

Lúc này, Tô Tường mới chuyển ánh mắt sang Tô Du, dừng lại vài giây trên chiếc bụng tròn trịa của cậu ta rồi nở một nụ cười nhìn vô cùng xấu xa nhưng lại cố làm ra vẻ ngây thơ.

"Anh à, anh dạy con bằng cách này à?"

"Coi thường em, tất nhiên là phải bắt đầu từ khi còn trong bụng mẹ rồi."

Tô Du hiếm khi đối đầu gay gắt với ai, đa phần cậu ta chỉ hay châm chọc, chế nhạo người khác. Như vừa rồi ném đá trúng Ngu Cư Dung, trên người cậu ta chẳng có chút sát khí nào, mà ngược lại lại toát ra sự nghịch ngợm đơn thuần.

Tô Tường nhìn sang Thẩm Đình Châu, vẻ mặt sợ hãi hỏi: "Anh tôi có phải rất xấu xa không?"

Thẩm Đình Châu không hiểu tại sao cậu ta lại kéo mình vào chuyện này.

Tô Du xoa bụng, lườm Tô Tường: "Đại Tường, đừng thấy đàn ông là đ*ng d*c, bác sĩ Thẩm sẽ không bị gương mặt xấu xí của em mê hoặc đâu."

Đại Tường?

Tô Đại Tường…

Thẩm Đình Châu ngạc nhiên liếc nhìn Tô Tường, không hiểu sao một chàng trai nhỏ nhắn như vậy lại có thể gắn với chữ "Đại".

Tô Tường tức giận:"Đã bảo đừng gọi em như thế mà!"

Tô Du vô tội đáp: "Nhưng mà ba cũng gọi em là Đại Tường mà."

Tô Tường giận dữ: "Chẳng phải do anh xúi giục sao! Lúc đó em chưa ra đời, anh đã xúi giục ba đặt cho em cái tên này."

Mỗi lần cậu ta dẫn bạn về nhà, Tô Du đều gọi cậu ta là Đại Tường, làm cho bạn bè cậu ta cũng gọi theo.

Tô Du rất biết cách chọc vào điểm yếu của Tô Tường: "Nhưng em quả thực là rất "Đại", hồi nhỏ em còn to gấp đôi anh."

Mắt Tô Tường bốc lửa: "Tô cá chết!"

Tô Du nhướn mày: "Tô Đại Tường."

Tô Tường: "Cá chết thối nát."

Tô Du: "Còn không bằng em, bức tường vừa rộng vừa to."

Cuối cùng Thẩm Đình Châu cũng hiểu 2 anh em nhà này rồi, đúng là đối thủ trời sinh mà.

Thẩm Đình Châu khẽ nói với Tô Du: "Ba bầu không nên quá kích động."

Tô Tường tai thính, nghe xong liền nhếch miệng cười đầy ác ý: "Anh nghe thấy chưa, anh ấy bảo anh im đi, đừng nói nữa."

Nghe thấy Tô Tường bóp méo ý mình, Thẩm Đình Châu liền nói: "… Cậu cũng đừng nói nữa."

Tô Du từ sau vai Thẩm Đình Châu ló đầu ra: "Nghe chưa, im đi, giọng quạ đen của em làm bác sĩ Thẩm nhức đầu rồi kìa."

Thẩm Đình Châu: [Tôi đâu có ý đó!]

Tô Tường chuẩn bị tư thế chửi: "Nếu giọng em là quạ đen, thì giọng của anh là vịt đực."

Thẩm Đình Châu không muốn hai người cãi nhau, liền đẩy đầu Tô Du về phía sau, nhưng Tô Du nhanh chóng từ vai còn lại của Thẩm Đình Châu ló ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!