Thẩm Đình Châu bấm điện thoại, mơ hồ nghe được tiếng nhạc chuông DJ quen thuộc, hình như là đến từ phòng bên cạnh.
Anh bối rối đứng dậy, đi về phía cánh cửa hé mở.
Khoảnh khắc điện thoại di động trong túi rung lên, Chu Tử Tham giật mình giữ lấy hai vai của Ngu Cư Dung, đầu hơi ngả về sau rồi dùng sức húc vào đầu đối phương.
Tầm nhìn của Ngu Cư Dung tối sầm lại, màng nhĩ đều bị chấn động theo.
Nhân lúc hắn ta còn đang choáng váng, Chu Tử Tham đã đẩy người ra rồi chạy ra ngoài.
Ngu Cư Dung: ……
Thẩm Đình Châu vừa mới đi ra khỏi phòng nghỉ đã nhìn thấy Chu Tử Tham đang hoang mang bước ra từ phòng bên cạnh.
Thẩm Đình Châu bật cười: "Nhận sai phòng?"
Chu Tử Tham miễn cưỡng giữ bình tĩnh: "Ừ."
"Vào trong trước đã, bên ngoài lạnh lắm." Thẩm Đình Châu một lần nữa đi vào phòng nghỉ, nghiêng đầu hỏi cậu ta: "Mũi cậu thế nào rồi, còn khó chịu không?"
Chu Tử Tham nhanh chóng đóng cửa lại: "Không sao rồi."
Thẩm Đình Châu không nghĩ nhiều, ấn chuông gọi món: "Có đói bụng không, các cậu muốn ăn cái gì?"
Ban nãy trước khi đi ngâm suối nước nóng, bọn họ mới chỉ ăn chút trái cây cùng bánh kem, Thẩm Đình Châu nhìn menu, phần lớn đều là món Nhật mà anh không thích lắm.
Sau khi hỏi qua khẩu vị của Chu Tử Tham và Hạ Diên Đình, Thẩm Đình Châu gọi mấy món Trung Quốc, lại gọi thêm cho hai người một phần tempura.
Lúc dùng bữa, di động của Chu Tử Tham liên tục đổ chuông.
Chu Tử Tham đọc tin nhắn nhưng không trả lời, trực tiếp ném điện thoại sang một bên, không bao lâu sau, một tin nhắn khác lại đến.
Nhìn thấy tin nhắn mới nhất kia, sắc mặt của Chu Tử Tham thoáng chốc trở nên khó coi.
Thẩm Đình Châu bỏ tôm đã bóc vỏ vào bát của Hạ Diên Đình, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Tham: "Có việc gấp à?"
Chu Tử Tham kiềm chế sự phiền chán hiện trên mặt, nói rất có lệ: "Không có việc gì, tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Thẩm Đình Châu cảm thấy Chu Tử Tham có gì đó kỳ lạ, nhưng thấy cậu ta không muốn nhiều lời nên không tiện mở miệng hỏi.
Chu Tử Tham ra khỏi phòng xong bèn nhìn quanh, thấy hành lang không có người thì bước nhanh vào phòng nghỉ cách vách.
Ngu Cư Dung vẫn chưa rời đi, hắn ta đang ung dung dùng khăn ướt tiêu độc để lau tay, trên chiếu tatami còn đặt rượu gạo cùng một ít sashimi.
Nhìn thấy tên lưu manh giả danh tri thức này, Chu Tử Tham mất hết kiên nhẫn, tức giận nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh lên!"
Lúc bấy giờ Ngu Cư Dung mới ngẩng đầu: "Sợ bác sĩ Thẩm biết tôi ở chỗ này đến thế à? Có phải anh ta không biết quan hệ giữa chúng ta đâu?"
"Biết không có nghĩa là anh ấy sẽ tiếp thu, sẽ thích." Chu Tử Tham không phải là người không biết ý, cậu ta vẫn có thể nhìn ra thái độ của Thẩm Đình Châu.
Dường như Ngu Cư Dung cảm thấy rất buồn cười: "Cậu còn quan tâm cả chuyện người khác nghĩ gì cơ à?"
Chu Tử Tham thầm nghĩ: Nói nhảm, bác sĩ Thẩm là người bạn tốt nhất của tôi, đương nhiên phải bận tâm rồi.
Nhìn thấy Ngu Cư Dung ở đây thôi là đã đủ khó chịu rồi, cậu ta không muốn Thẩm Đình Châu cũng phải trải nghiệm sự khó chịu này.
Chu Tử Tham lười nói thêm với Ngu Cư Dung, bèn hỏi một cách cực kỳ mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc là anh tìm tôi có chuyện gì?"
Ngu Cư Dung đứng dậy, khẽ cười nói: "Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ tới gặp cậu thôi, tiện đường chào bác sĩ Thẩm một tiếng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!