Thẩm Đình Châu vừa chột dạ vừa nghi hoặc nhìn Hứa Tuẫn, mãi sau mới lí nhí nói: "Không thể nào, sao tôi lại có thể…"
"Anh nói không có thì không có vậy." Hứa Tuẫn cũng không nói thêm gì, quay người đi xuống lầu.
Thái độ này của hắn khiến Thẩm Đình Châu càng thêm bứt rứt, anh không khỏi đi theo sau Hứa Tuẫn, cẩn thận hỏi dò: "Không lẽ tối qua tôi thật sự đã…"
Hứa Tuẫn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Đình Châu, hỏi một câu xuyên thấu tâm can: "Vậy anh đã từng nghĩ tới chưa?"
Thẩm Đình Châu một lần nữa ngây người tại chỗ, nhất thời không hiểu ý Hứa Tuẫn.
Cái gì mà "đã từng nghĩ tới chưa", nghĩ chuyện gì, nghĩ về việc hôn hắn sao?
Ánh mắt của Thẩm Đình Châu không khỏi liếc về phía môi Hứa Tuẫn, trong lòng lo lắng không yên, chẳng lẽ tối qua anh thật sự đã…
Trời ạ, dù cho môi của Hứa Tuẫn trông có vẻ mềm mại thật, anh cũng không thể nhân lúc say rượu mà hôn con nhà người ta được.
Đây là bảy tội lớn của tình yêu, là phạm tội, là đùa giỡn lưu manh!
Trong lúc Thẩm Đình Châu còn đang suy sụp, Hứa Tuẫn bỗng nói: "Đùa anh thôi, tối qua anh không hôn tôi."
Dù tính tình Thẩm Đình Châu có tốt đến đâu, nghe Hứa Tuẫn nói câu này xong cũng suýt buông lời chửi thề.
Sở dĩ không thốt ra được là vì ánh mắt của Hứa Tuẫn chợt trở nên sắc lẹm.
Hứa Tuẫn: "Đây chính là hậu quả của việc uống say bên ngoài, người khác lừa anh thế nào anh cũng chỉ có thể tin, dù cho không có gì xảy ra thì anh cũng chỉ có thể cắn răng chịu thiệt."
Quả là một bài học cuộc sống sinh động đầy thấm thía!
Thẩm Đình Châu không còn gì để nói, chỉ có thể ăn năn hối lỗi.
Hứa Tuẫn không nhắc đến chuyện Lục Nguyên lần trước, chỉ nhắc nhở Thẩm Đình Châu: "Không thể không có tâm phòng người, lần sau đừng như vậy nữa."
Thẩm Đình Châu cúi đầu như học sinh tiểu học phạm lỗi, ngoan ngoãn đáp: "… Tôi biết rồi."
Hứa Tuẫn dịu giọng, ánh mắt cũng dần trở nên nhẹ nhàng: "Xuống lầu ăn chút gì đi, tôi nấu canh giải rượu cho anh rồi đấy."
Thẩm Đình Châu ngoan ngoãn đi theo sau Hứa Tuẫn, anh nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, không khỏi cảm thán—
Tuy rằng thầy Hứa lừa mình, nhưng mà người ta cũng có ý tốt!
Thẩm Đình Châu ngồi uống canh nóng trong phòng ăn, thoải mái đến mức dạ dày cũng căng ra.
Rượu quả nhiên là thứ tồi tệ, hãy tránh xa rượu, chống đối lừa đảo sau khi uống rượu!
Thẩm Đình Châu vừa uống xong canh thì điện thoại bên cạnh bất ngờ reo lên.
Thấy là Chu Tử Tham gọi đến, Thẩm Đình Châu đặt đũa xuống để nhận cuộc gọi.
"Alo, Tiểu Chu." Thẩm Đình Châu có cảm giác vừa nói xong ba từ này thì một ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh đã lập tức bắn về mình.
Dường như Tiểu Chu là một từ cấm kỵ trong biệt thự này, mà chỉ cần vô tình nhắc đến thôi là có thể gây ra một trận bão "nếu là Tiểu Chu…".
Thẩm Đình Châu thấy tim mình như thắt lại, hối hận không thôi vì đã thốt ra cái tên này.
Chu Tử Tham ở đầu bên kia lại không nhận thấy sự căng thẳng của anh, ngay câu đầu tiên đã khiến người ta phải nghĩ ngợi.
"Bác sĩ Thẩm, tối qua tôi gọi đến mà sao anh lại cúp máy, còn cúp liên tục mấy cuộc, khiến tôi cả đêm ngủ không ngon."
Thẩm Đình Châu nhìn về phía Hứa Tuẫn, mà đối phương lại không hề tránh né, còn có vẻ rất đường hoàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!