Lý Mục Dã ôm Thẩm Đình Châu mà khóc rống lên: "Tại sao bọn họ lại bỏ rơi tôi?"
Mọi người xung quanh lần lượt dừng bước, nhìn sang bên này.
Lý Mục Dã không hề phát hiện mà cứ tiếp tục khóc nức nở, cậu ta khóc ướt hết vai áo của Thẩm Đình Châu.
Dưới những ánh mắt soi mói xung quanh, Thẩm Đình Châu kiên trì vỗ lưng Lý Mục Dã một cái, nhẹ giọng an ủi cậu ta: "Đừng buồn, tôi đưa cậu về nhà trước."
Lý Mục Dã đau đến không muốn sống, bắt đầu oán trời trách đất dỗi người.
"Tôi còn nhà ở đâu nữa? Bọn họ thà rằng ở khách sạn chứ không muốn ở nhà, là do phòng trong nhà không đủ rộng, giường không đủ to à?"
"Không! Là bởi vì có tôi ở đó, chướng mắt tôi, tôi là dư thừa, lẽ ra tôi nên ở trong tù suốt đời, tôi không nên thở, như vậy bọn họ mới vui vẻ!"
Nghe những lời tự trách của cậu ta, Thẩm Đình Châu chỉ cảm thấy huyệt thái dương căng lên.
"Cậu đừng như vậy…"
Ngay khi Thẩm Đình Châu đang vắt hết óc tìm lời để an ủi cậu ta, cách đó không xa vang lên một giọng nói dịu dàng——
"Mục Dã."
Lý Mục Dã giống như một con chó lớn được đeo dây xích, trong nháy mắt ngừng làm ầm ĩ. Thẩm Đình Châu thậm chí "nhìn thấy" đỉnh đầu cậu ta dựng lên hai cái tai, mông cũng có một cái đuôi đang vẫy vẫy.
Lý Mục Dã vụt một cái ngẩng đầu lên, khuôn mặt trở nên sáng sủa sau cơn mưa.
"Anh Ninh." Lý Mục Dã lập tức chạy về phía Tống Thanh Ninh, nước mắt trong vành mắt thậm chí còn chưa khô, nhưng cậu ta đã chạy đến nịnh nọt.
Thẩm Đình Châu: …
"Em sao vậy?" Tống Thanh Ninh ngước lên nhìn Lý Mục Dã, lo lắng hỏi: "Sao vành mắt lại đỏ vậy, bị ốm à?"
Ánh mắt Lý Mục Dã lướt qua Lý Kính Sùng và Lý Cảnh Hàng phía sau Tống Thanh Ninh, cuối cùng dừng lại trên người Tống Thanh Ninh.
Hai vai cậu ta tủi thân sụp xuống: "Các anh lại ở khách sạn muộn như vậy làm gì?"
Tống Thanh Ninh dịu dàng giải thích: "Vừa rồi anh cứu một đứa bé, không cẩn thận làm ướt quần áo nên vào khách sạn thay một bộ sạch sẽ."
Lý Cảnh Hàng liếc Lý Mục Dã một cái: "Chứ em nghĩ bọn anh đang làm gì?"
Lý Kính Sùng cũng mở miệng: "Để sức lực đó vào việc học hành thì tốt hơn."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Thẩm Đình Châu cảm giác hai người bọn họ dường như đang vây công Lý Mục Dã.
Lý Mục Dã bị cha ruột và anh ruột châm chọc, có chút không phục: "Muộn thế này hai người cùng ra ngoài làm gì? Cho dù là họp mặt gia đình cũng nên gọi con chứ. Con biết ngay là mình không có địa vị ở nhà họ Lý."
Nói xong, cuối cùng lại có vài phần chán nản, giọng mũi cũng nghèn nghẹn.
Tống Thanh Ninh vừa nghe lời này, nhất thời có chút sốt ruột.
"Không phải, anh và Kính Sùng đi nghe hòa nhạc, trùng hợp là trong buổi hòa nhạc có bạn của Cảnh Hàng, đối phương cho anh ấy một vé nên cả 3 cùng đi."
Sắc mặt Lý Mục Dã dịu lại, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được oán giận Lý Cảnh Hàng: "Anh, anh cũng không biết xin cho em một vé."
Thẩm Đình Châu: Tiểu Lý, cậu nghĩ lại xem đây thật sự là trùng hợp sao?
Vốn chồng chồng người ta hẹn đi xem hòa nhạc, không có mắt cũng biết không nên làm bóng đèn.
Nhưng Lý Cảnh Hàng hết lần này tới lần khác vẫn làm thế, làm buổi hẹn hò của hai người cưỡng ép biến thành ba người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!