Chương 40: (Vô Đề)

Thứ sáu, Thẩm Đình Châu đến bệnh viện tìm Tần Tư, vì giờ này anh ta thường không bận nên anh cũng không gọi điện trước.

Lúc đẩy cửa phòng khám, Thẩm Đình Châu cũng không ngờ mình sẽ được chứng kiến một cảnh tượng "rúng động" như vậy.

Tần Tư với áo quần xộc xệch đang bị đè lên bàn làm việc, Tần Thi Dao thì ngồi vắt ngang trên người anh ta, chiếc ghế xoay quay vòng, đồ đạc trên bàn thì rơi vãi khắp nơi.

"Nếu là đàn ông thì mau cho tôi!"

Lời nói hống hách của Tần Thi Dao vang vọng khắp văn phòng, khiến Tần Tư trông càng thêm khuất nhục đáng thương.

Thẩm Đình Châu đứng chết lặng ngoài cửa, mãi đến khi cả hai người đồng loạt quay qua nhìn thì anh mới giật mình tỉnh lại.

"Xin lỗi vì đã làm phiền." Thẩm Đình Châu vội vàng đóng cửa, cũng đóng lại hiện trường yêu đương trực tiếp này.

Tiếng gọi yếu ớt của Tần Tư vọng ra từ bên trong cửa: "Đình Châu… cứu tôi với."

Thẩm Đình Châu đang chuẩn bị rời đi, song trong lòng lại thấy phân vân, biết cứu anh ta thế nào bây giờ?

Tần Thi Dao cười nham hiểm: "Để tôi xem hôm nay ai có thể cứu được anh!"

"Đừng… buông tôi ra, Tần Thi Dao! Cô… cô đúng không phải là phụ nữ mà!" 

Âm thanh vật lộn và tiếng đồ đạc va chạm trong phòng nhanh chóng truyền ra, đủ để thấy Tần Tư chống cự quyết liệt đến nhường nào.

Thẩm Đình Châu không nghe nổi nữa, lại mở cửa ra thì thấy Tần Tư như cô vợ nhỏ đang ngồi co ro ở góc bàn, mặt hằn rõ cả hoa văn của bàn, khóe mắt phiếm đỏ, cúc áo sơ mi bị bung ra, trông thê thảm vô cùng.

Tần Tư nhìn anh với ánh mắt cầu cứu: "Đình Châu~~"

Thẩm Đình Châu cũng không nỡ, nói với "ác bá" Tần Thi Dao: "Hay là… cô chọn người khác đi, cậu ta thật sự không muốn đâu."

Tần Thi Dao trừng mắt: "Anh đang nghĩ cái gì vậy hả! Tôi đang đòi anh ta một bản kết quả xét nghiệm ADN!"

Thẩm Đình Châu:?

Nhân lúc Tần Thi Dao đang phân tâm, Tần Tư giằng sức thoát khỏi tay cô, ném về phía Thẩm Đình Châu một tập tài liệu: "Cầm lấy!"

Anh theo phản xạ nhận lấy.

Tần Thi Dao lập tức bỏ Tần Tư mà lao về phía anh.

Thẩm Đình Châu sợ tới mức lùi về sau hai bước, Tần Tư dũng cảm ôm lấy eo Tần Thi Dao, gào lên như trong mấy bộ phim võ hiệp mà hy sinh bản thân để đồng bọn có cơ hội sống sót: "Đi nhanh!"

Thẩm Đình Châu: …

Tần Thi Dao cũng bị cuốn vào kịch bản theo, cô cọ gót giày cao gót, nở nụ cười phản diện nhìn Tần Tư: "Ở trước mặt tôi mà dám không biết tự lượng sức mình, tự tìm chết à!"

Tần Tư nhắm mắt lại, mặt đầy vẻ anh dũng không sợ chết.

Thẩm Đình Châu hét lên chặn trò hề này lại: "Dừng tay hết cho tôi!"

Hai người lập tức im bặt.

Thẩm Đình Châu cầm tờ xét nghiệm trên tay, hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Kết quả xét nghiệm ADN của ai đây?"

Bỗng nhiên, mặt anh biến sắc: "Chẳng lẽ đây là—"

Chưa để anh nói hết, cả Tần Thi Dao và Tần Tư đã đồng thanh: "Không phải của bọn tôi!"

Thôi được rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!