Ngày thứ hai, Phó Hoài Phỉ cuối cùng cũng chịu xuống ăn cơm.
Thẩm Đình Châu cảm nhận được hôm nay sức ăn của anh ta lớn hơn một chút, cũng tích cực ăn hơn bình thường.
Sau bữa tráng miệng và hoa quả, Phó Hoài Phỉ thậm chí còn uống hơn nửa ly nước ép trái cây.
Khi anh ta uống xong ngụm cuối cùng, ánh mắt Tang Nham vô cùng vui mừng, giống như đang nhìn heo nhà mình nuôi mập lên, có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Thẩm Đình Châu:…
Phó Hoài Phỉ ăn no căng, dựa vào ghế sô pha không động đậy.
Mặc dù đang khó chịu nhưng tư thế ngồi của anh ta vẫn rất tao nhã, lông mày cụp xuống, cổ thon dài, vai lưng thẳng tắp để lộ đường cong duyên dáng.
Tang Nham hỏi Phó Hoài Phỉ có muốn phơi nắng không, anh ta lắc đầu.
Trước giờ anh ta chỉ phơi ánh trăng chứ không phơi nắng!
Bởi vì Phó Hoài Phỉ không thích mặt trời, bình thường Tang Nham rất chú ý việc chống nắng cho ngài Phó của mình, không cho ánh mặt trời đáng ghét kia đụng đến một miếng da nào của anh ta.
Nhưng hôm nay Tang Nham lại nói: "Cậu chủ, chúng ta đi tắm nắng đi, tốt cho khí sắc."
Gương mặt ưu nhã của Phó Hoài Phỉ lập tức hoá đá, con ngươi anh ta rung động: "Tiểu Tang, cậu…"
Trước kia Tang Nham chưa từng nói vậy với anh ta, hôm qua thẳng thừng chê anh ta gầy gò khó coi, hôm nay bắt đầu ám chỉ anh ta nhợt nhạt thiếu sức sống.
Đối với Phó Hoài Phỉ, chuyện này chẳng khác nào trời sập.
Sống mà cứ bị người ta nói này nói kia, vậy thì sống để làm gì chứ!
Phó Hoài Phỉ đau đớn rúc vào sâu trong ghế sô pha, không muốn nhìn mặt Tang Nham nữa, cũng không muốn nghe cậu ta nói gì nữa, chỉ muốn lượng không khí ít ỏi này làm mình ngạt chết.
Không sống nổi nữa!
Tang Nham hơi sốt ruột, tự nhủ bản thân không nên quá vội vàng.
"Cậu chủ." Tang Nham bình tĩnh nói, dỗ dành Phó Hoài Phỉ: "Mặt trời sẽ giúp khí sắc của cậu tốt hơn, tôi kéo rèm trắng lên để cho cậu tắm ít nắng nhé?"
Phó Hoài Phỉ cảm thấy Tang Nham đã thay đổi, không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, chỉ hờn dỗi gật đầu.
Thấy Phó Hoài Phỉ đồng ý, Tang Nham bèn kéo tấm rèm dày ra, chừa lại tấm rèm mỏng cho chút ánh sáng mặt trời tiến vào.
Phó Hoài Phỉ nằm tắm nắng, sau đó ngủ luôn.
Tang Nham sợ đánh thức anh ta nên không dám rời đi. Phó Hoài Phỉ luôn mang đến cảm giác vô cùng mong manh, chắc hẳn điều đó có liên quan đến cơ thể yếu ớt của anh ta.
Buổi chiều, Tang Nham xuống bếp làm điểm tâm Thẩm Đình Châu thích ăn, đích thân mang qua cảm ơn anh.
Thẩm Đình Châu cảm thấy hơi xấu hổ, thật ra anh chỉ cosplay quản gia thôi, chẳng giúp được gì hết.
Nhưng dựa vào phản ứng của quản gia Tiểu Tang, chắc chắn sự yếu ớt của Phó Hoài Phỉ có liên quan đến gu thẩm mỹ của anh ta.
Thẩm Đình Châu tìm Hứa Tuẫn, hỏi hắn Phó Hoài phỉ thích ăn những món gì.
Hứa Tuẫn suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tỏi, rau cần, rau thơm, quả cà, thịt dê."
Thẩm Đình Châu càng nghe càng thấy quen quen: "Đợi đã, đây không phải những món cậu ghét sao?"
Hứa Tuẫn nhăn mặt, nói: "Mấy món cậu tôi ghét thì cậu ấy cũng không cho tôi ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!